“Các ngươi cùng nhau đến đây bàn bạc chuyện gì đấy? Còn đề phòng tiên sinh nữa!” Thiết Chùy làm bộ xuề xòa cười nói.
Bởi vì Tả Phi Phi và Kim Phi ở chung một phòng, cho nên ở tiểu viện phụ trách bảo hộ toàn là nhân viên hộ tống nữ, nhân viên hộ tống nam phụ trách bảo hộ bên ngoài.
Nhưng Trương Lương là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, vừa rồi anh ta lại phái người theo dõi Kim Phi nên Thiết Chùy nhận được tin tức.
Sau đó lại phát hiện mấy người Đại Tráng, Hầu Tử tập trung ở nhà Trương Lương bèn định nghe lén một chút, ai ngờ vừa mới tới gần đã bị cận vệ của Trương Lương phát hiện.
Vì thế Thiết Chùy cố ý hỏi như vậy. Theo anh ta thấy, doanh trại quân Thục làm gì có chuyện gì mà phải giấu giếm Kim Phi?
Tuy rằng sợ Trương Lương, nhưng là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, câu nói vừa rồi của Thiết Chùy vẫn tỏ ý nghi ngờ cùng bất mãn.
Thiết Chùy ngoài mặt thì cười hì hì, nhưng câu nói kia lại đang ám chỉ Trương Lương.
Trương Lương nhìn Thiết Chùy, không trả lời, mà ném thư của Cửu công chúa cho Thiết Chùy.
Nếu chuyện đến bước đường cùng, Thiết Chùy là đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, cũng cần phải có sự phối hợp của anh ta.
Thiết Chùy đọc thư xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
“Giờ đã biết vì sao chúng ta phải tổ chức họp sau lưng tiên sinh rồi chứ?” Hầu Tử tức giận hỏi.
Thiết Chùy không để ý đến Hầu Tử, mà nhìn Trương Lương hỏi: “Lương ca, tình hình thật sự đã nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Quả thật rất nghiêm trọng” Trương Lương gật gật đầu: “Hiện giờ Tân Vương đang tập kết đại quân, chỉ sợ sẽ không để chúng ta trở về Xuyên Thục một cách dễ dàng!”
Sắc mặt Thiết Chùy càng trở nên khó coi.
Đi theo Kim Phi mấy năm nay, tầm mắt của anh ta được mở rộng hơn hẳn so với trước kia, biết Tân Vương tập kết đại quân nghĩa là gì.
Bọn họ muốn trở lại Xuyên Thục, cần phải vượt qua phía Tây đất Tân.
Điều này có nghĩa là ngay cả khi vượt qua được phong tỏa ở núi Ô Đầu, vậy thì ngay sau đó còn có núi Bạch Đầu, núi Hắc Đầu, núi Hồng Đầu.
Quân Thục ở kênh Hoàng Đồng chỉ có mấy chục nghìn người, muốn xông qua từng trạm kiểm soát một, đánh sâu vào trong đất Tần thì gần như là năm mơ giữa ban ngày.
“Các ngươi đã biết ý của bệ hạ chưa?”
Trương Lương nhìn quanh đám người, lạnh lùng nói: “Tâm quan trọng của tiên sinh thì ta không cần phải nói nữa, lỡ như thực sự có một ngày chúng ta bại trận, hy vọng các ngươi sẽ nghe theo ý của bệ hạ. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho tiên sinh!
Chỉ cần tiên sinh có thể bình an trở lại Xuyên Thục, cho dù chúng ta chết ở đây, người nhà cũng có thể nhận được trợ cấp tốt nhất, nếu tiên sinh có bất trắc gì, không cần ta phải nói cho các ngươi biết hậu quả sẽ như thế nào đúng không?”
“Lương ca, huynh yên tâm, chúng ta hiểu rõ cần phải làm như thế nào!” Mấy người Đại Tráng, Hầu Tử gật đầu.
“Hầu Tử, ngươi tìm mấy người giỏi trinh sát trong rừng rậm của đội trinh sát, một khi ngày đó đến, ngươi sẽ đích thân dẫn đội, chịu trách nhiệm đưa tiên sinh an toàn trở về!" Trương Lương ra lệnh.
Hầu Tử tuy rằng ầm ï, nhưng quả thực là người chuyên nghiệp nhất trong chuyện này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!