Kim Phi quay đầu nhìn Trần Phượng Chí, mỉm cười nói: "Không tệ, biết dùng đầu óc rồi đấy."
Trân Phượng Chí luôn hành động liều lĩnh bốc đồng, Kim Phi cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại.
Nếu Trần Phượng Chí thật sự là một người liều lĩnh, không hiểu gì cả, chỉ biết xông về phía trước, Khánh Hâm Nghiêu sẽ không dám giao tiểu đoàn Thiết Hổ cho anh ta.
"Tiên sinh đừng xem nhẹ chuyện này, nếu Trần Phượng Chí đã lo lắng, không phải là không có khả năng."
Khánh Mộ Lam cũng nhắc nhở.
Tả Phi Phi tương đối bình tĩnh, mỉm cười nói: "Tiên sinh hẳn đã có biện pháp đối phó rồi đúng không?"
Tuy rằng Cửu công chúa đã ban hôn, các công nhân nữ cũng trêu chọc, nhưng dù sao trên đường hành quân, Kim Phi và Tả Phi Phi vẫn như bình thường, duy trì quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, đêm qua bọn họ cũng không ở chung lều.
Tả Phi Phi cảm thấy không cần thiết phải thay đổi điều đó.
Sau khi Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí nghe Tả Phi Phi nói vậy, bọn họ không khỏi thầm gật đầu.
Quả thực, bọn họ có thể nghĩ tới điều gì, Kim Phi sao có thể chưa cân nhắc tới?
Từ khi mật thám báo cáo tình hình cho đến bây giờ, vẻ mặt Kim Phi không hề thay đổi, rõ ràng mọi chuyện đều trong †âm kiểm soát.
"Tiên sinh định xử lý bọn họ như thế nào?" Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
Trần Phượng Chí cũng quay đầu nhìn Kim Phi đây mong đợi.
"Nếu mật thám dễ dàng đối phó như vậy thì đó đã không phải là mật thám. Ta không có kế hoạch nào tốt cả."
Kim Phi lắc đầu: “Nhưng ta nghĩ tận dụng cơ hội này để đào vài chiếc định mà Đảng Hạng đóng ở Đại Khang của chúng ta cũng không tệ.
Đối với bất kỳ phe phái nào, công việc tình báo đều quan trọng nhưng không ai thích gián điệp.
Nếu có cơ hội phát hiện ra gián điệp Đảng Hạng, Kim Phi sẵn sàng chấp nhận rủi ro.
"Nghe có vẻ khá nguy hiểm phải không, thưa tiên sinh?" Tả Phi Phi lo lắng nói.
"Cái này thì phải tùy các ngươi." Kim Phi quay đầu nhìn Thiết Chùy.