Nhưng đây đều là chuyện của sau này, Kim Phi không biết phải đến năm nào mới đạt được điều này. Thế nên y lắc đầu và nhìn lại bản đồ trên bàn.
"Không cần nói đến cướp biển nữa, chúng ta tiếp tục nói về người Đông Man."
Kim Phi chỉ vào bản đồ: “Trịnh tướng quân tới đúng lúc, hành động lần này cần hạm đội hỗ trợi”
“Rõ!” Tuy rằng Trịnh Trì Viễn thấy hơi thất vọng, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, đi đến bên cạnh bàn.
Mấy người Khánh Mộ Lam cũng lại gần, nhìn Kim Phi giải thích kế hoạch trên bản đồ.
Đến tận bây giờ, Khánh Mộ Lam còn cảm thấy kế hoạch của Kim Phi quá điên rồ, nhưng nghe Kim Phi giảng giải thì vẻ mặt của mọi người dần dần trở nên nghiêm túc.
Kế hoạch của Kim Phi tuy rằng vẫn điên rồ như cũ, nhưng nghe qua thì cũng không có vẻ gì là không thể...
Kim Phi nói nửa tiếng mới dừng lại, mọi người đều có vẻ trầm ngâm.
Điền tiên sinh do dự một chút, nói: “Tiên sinh, tuy kế hoạch của ngài rất tốt nhưng ta nghĩ vẫn còn một số vấn đề...”
“Tiếp thu ý kiến quần chúng mới có thể tránh phạm sai lầm, ta gọi mọi người đến là để cùng nhau bàn bạc, Điền tiên sinh có vấn đề gì thì cứ nói!”
Kim Phi nhìn Điền tiên sinh nói. “Vậy thì ta nói.”
Điền tiên sinh cũng coi như là đã theo Kim Phi từ lâu, biết Kim Phi không phải chỉ là nói suông, cho nên đã nêu ra vướng mắc của mình.
Có người mở đầu thì sẽ có người đi theo.
Sau đó, Khánh Mộ Lam, Lưu Thiết, Tả Phi Phi cũng lần lượt nghỉ ngờ và ý kiến của họ, Kim Phi giải thích từng người một.
Mọi người không ngừng thảo luận cho đến rạng sáng rồi lần lượt rời đi, chỉ còn lại Kim Phi ngồi bên bàn, ngơ ngác nhìn bản đồ.
Giảng giải suốt đêm, Kim Phi đã thành công thuyết phục được mấy người Khánh Mộ Lam.
Thật ra với tầm ảnh hưởng của Kim Phi, y không cần phải giải thích, cứ đưa ra mệnh lệnh thì Lưu Thiết và Tả Phi Phi sẽ chấp hành mà không cần bất kỳ lời giải thích nào.
Mạnh Thiên Hải có lẽ sẽ lèo nhèo, nhưng anh ta cũng không dám công khai làm trái quyết định của Kim Phi.
Nhưng Kim Phi biết, những kẻ độc tài thường không thể tiến xa vì không ai là hoàn hảo.
Vê mặt cơ khí, Kim Phi tự tin rằng chưa có ai ở Đại Khang có thể vượt qua y, cho nên y sẽ có vẻ hơi bá đạo, nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng về mặt chính trị và quân sự, Kim Phi tự biết ở Đại Khang có rất nhiều người giỏi hơn mình.
Là chủ soái, hiện tại bất cứ mệnh lệnh nào y đưa ra đều có khả năng ảnh hưởng đến sự sống chết của rất nhiều nhân viên hộ tống và nữ công nhân, cho nên y sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác.
Đặc biệt là Kim Phi cực kỳ coi trọng ý kiến của Điền tiên sinh, Mạnh Thiên Hải và Trịnh Trì Viễn.
Bởi vì Điền tiên sinh là người quen thuộc nhất với Đông Man ở thành Du Quan, Mạnh Thiên Hải là lão tướng kỳ cựu ở sa trường, Trịnh Trì Viễn là quan chỉ huy thủy quân, bọn họ. đều giỏi hơn mình trong lĩnh vực chuyên môn.
Trên thực tế, trong cuộc thảo luận tối qua, ba người đã đưa ra nhiều câu hỏi và đề xuất nhất, đồng thời chúng cũng hữu ích nhất.
Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về kế hoạch tác chiến để tránh những sơ hở có thể xảy ra.
Nhuận Nương nghe thấy tiếng người bên ngoài rời đi bèn bưng một cái khay từ phòng trong đi ra.
Trên khay có một bát cháo trắng và mấy đĩa đồ ăn kèm.