Giữa rừng tre có một con đường nhỏ dẫn đến chỗ sâu trong rừng.
Đi theo con đường nhỏ sâu thẳm về trước mấy chục bước, đằng trước có một chỗ ngoặt.
Một ông già đầu bạc phơ đứng ở chỗ ngoặt, hiển nhiên là đang đợi mình.
“Kim tiên sinh, vị này chính là con trai trưởng của Phương Thốn Đài tiên sinh, tên là Phương Linh Quân, Phương tiên sinh.”
Lương Hữu Dư nhỏ giọng giới thiệu. Kim Phi gật đầu, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị hành lễ.
Nhưng còn chưa đợi y chắp tay, Phương Linh Quân lại cúi người chín mươi độ với Kim Phi trước một bước, hành đại lễ chỉ thiếu cúi lạy.
Có vết xe đổ lúc trước của Thiết Thế Hâm, trước khi tới Kim Phi đã chuẩn bị sẽ bị làm khó, nhưng điệu bộ của đối phương đột nhiên tụt xuống thấp như vậy, khiến Kim Phi cực kì bất ngờ.
Nhưng chẳng mấy chốc Kim Phi đã phản ứng lại, cùng Thiết Chùy đỡ Phương Linh Quân dậy.
“Tiên sinh, mau đứng dậy, ngài đức cao vọng trọng, đây không phải là khiến tiểu sinh xấu hổ chết sao?”
Không phải Kim Phi đang cố ý khiêm tốn, mà là thật sự tôn trọng Phương Linh Quân.
Đầu tiên là tuổi tác, dù hai đời cộng lại, y cũng không lớn bằng Phương Linh Quân.
Hơn nữa tư liệu của Phương Linh Quân trong ghi chép, từ sau khi tiếp quản trường học, ông ta luôn tận tâm với sự phát triển của trường học, gặp học sinh gia đình có điều kiện khó khăn lại biết tiến tới, ông ta còn giống Phương Thốn Đài, chủ động miễn giảm học phí.
Cho nên ở nơi đó Phương Linh Quân rất có tiếng tăm, đến thổ phỉ cũng không chủ động làm khó trường học Trúc Lâm.
Chỉ có một khuyết điểm là người trí thức này thật sự quá hờ hững, hơn nữa vì chịu ảnh hưởng sâu sắc của phụ thân Phương Thốn Đài, nên rất phản cảm với triều đình.
Mặc dù Kim Phi hiểu rõ rất khó mời người trí thức này, nhưng vẫn tôn trọng ông ta.
“Mặc dù lão già ở ẩn trong núi sâu, nhưng cũng nghe nói về các câu chuyện của Kim tiên sinh.”
Phương Linh Quân nói: “Bài thơ Mẫn nông và “Tằm phự của tiên sinh, tình thật ý gần, cảm động lòng người, còn có trường học làng Tây Hà do tiên sinh lập ra, thật sự đã đạt tới mức ai cũng được đến trường, cũng khiến họ Phương này kính phục vô cùng.”
“Phương tiên sinh khen sai rồi, ta chỉ làm việc mình nên làm thôi.”
Kim Phi nói: “So với trường học Trúc Lâm của tiên sinh, ta làm còn lâu mới đủ.”
Lúc đầu mục đích cơ bản khi y sáng lập nên trường học làng Tây Hà, thật ra không phải là vì giáo dục, mà là vì thu hút người dân đến làng Tây Hà làm việc.
Nhưng Phương Linh Quân không giống, ông ta là một người làm giáo dục thuần chất, có thể nói là đã cống hiến cả đời mình cho việc này.
Bản thân Kim Phi không làm được điểm này, cho nên y tôn trọng người như vậy từ tận đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!