Xưởng dệt đóng cửa, công trường ngừng hoạt động, làng Tây Hà náo nhiệt mấy tháng nay bỗng trở nên trở nên im ảng, khôi phục lại vẻ văng lặng trước đây.
Nụ cười trên mặt dân làng cũng biến mất, lúc gặp mặt ai cũng thở dài, đầy vẻ chua xót.
“Thổ phỉ đang chết" đã thay thế “ăn gì chưa” trở thành ngôn ngữ gặp gỡ của thôn Quan Gia và làng Tây Hà.
Bởi vì tất cả dân làng đều biết chính thổ phỉ núi Thiết Quan đã tạo ra tất cả những chuyện này.
Muốn cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng kết quả lại bị đám thổ phỉ quấy rầy, không còn gì cả.
Trong làng đã có tin đồn Kim Phi đã mang theo guồng quay tơ rời khỏi làng Tây Hà, chuyển đến Kim Xuyên hoặc Quận Thành để thành lập công xưởng.
Mọi người đều hoang mang khi nghe được tin tức này, trong những ngày qua, hai vị trưởng làng đã chạy đến nhà Kim Phi không biết bao nhiêu lân để hỏi thăm tin tức này.
Đáng tiếc là Kim Phi dẫn theo Mãn Thương đến xưởng luyện gang, ăn cơm Quan Hạ Nhi đưa tới, ngủ cũng không rời đi, hai vị trưởng làng sốt ruột cũng không thể làm gì, chỉ có thể thay phiên nhau đứng ở cửa xưởng luyện gang, đợi Kim Phi làm việc xong rồi nói tiếp.
Kết quả là chưa kịp đợi Kim Phi quay về thì đã có tin thổ phỉ tiến vào làng.
“Thổ phỉ đến rồi sao?”
Lưu Khánh Nguyên nhảy dựng lên từ trên ghế: “Đến đâu rồi? Có bao nhiêu người?”
Bình thường thổ phỉ sẽ đến làng đòi lấy lương thực sau mùa thu hoạch, nhưng bây giờ mới là mùa hè, bây giờ đã tới hẳn không phải chuyện tốt.
“Có sáu đến bảy tên sắp tới cổng làng rồi”.
Dân làng chạy đến thông báo.
Trưởng làng quay người chạy.
Ông ta vừa rời đi không lâu, Kim Phi cũng vừa ra khỏi xưởng luyện gang.
“Tiên sinh, ngài nói rất chính xác, ngài nói hai ngày nữa thổ phỉ sẽ đến, đúng là đến thật rồi!”
Thiết Ngưu canh cửa, giơ ngón tay cái lên với Kim Phi: “Để ta ra sau núi gọi Lương ca đến đây!”
“Được, nhưng các ngươi trốn bên ngoài tường sân, đừng để bọn thổ phỉ nhìn thấy, không có lệnh của ta thì không được ra ngoài”.
Kim Phi dặn dò.
“RõI"
Thiết Ngưu vớ lấy con dao, chạy ra sau núi.
Ở cổng làng, sáu tên thổ phỉ vác đao. Oai phong tiến €Ì vào làng.
Ngôi làng vốn đã vắng vẻ, lúc này càng không nhìn thấy người, tất cả dân làng trốn trong nhà, nhìn ra ngoài khe cửa.
Trong mắt dân làng bừng lửa, nhưng không ai dám ra ngoài.
Những đứa trẻ nghịch ngợm nhất cũng ngoan ngoãn ,_ trốn trong hầm hoặc trên xà nhà , không dám hé răng nửa lời.
“Đại Vương, sao bây giờ mọi người đã đến rồi?”
Lưu Khánh Nguyên chạy tới, gật đầu hỏi.
Dân làng có thể trốn, nhưng thân là trưởng làng, ông †a muốn trốn cũng không được.
“Ông già kia, nghe nói làng Tây Hà các ngươi có mộ nhân vật lớn, dẫn dắt các ngươi sống rất tốt, núi Thiết Quán bọn ta nghèo đến mức không có gì để ăn rồi, nên 2. muốn mời nhân vật lớn chỉ điểm!”
Tên thổ phỉ cầm đầu liếc nhìn trưởng làng: “Nhân vật lớn đâu? Mau dẫn ta đi diện kiến”.
“Chuyện này.
Trưởng làng nhướng mày.
Lúc nghe tin thổ phỉ vào làng, ông ta đoán rằng bọn chúng có khả năng nhắm vào Kim Phi. Đúng là sợ cái gì đến cái đó.
Ông ta lo lắng thổ phỉ sẽ làm hại Kim Phi, vậy thì ông †a sẽ trở thành tội đồ của làng Tây Hà và làng Quan Gia, nhưng lại không dám làm trai lời bọn thổ phi.
Còn chưa kịp nghĩ xem nên nói thế nào thì tên thổ phỉ đã mất kiên nhãn đạp vào hông ông ta.
“Ông già này, bảo ông dẫn đường mà sao cứ lề mề vậy? Có tin ông đây chém chết ông, nhưng vẫn tìm được đường không?”
“Mời Đại Vương đi theo tôi”.
Lưu Khánh Nguyên bị đá ngã nhào, cố gắng bò dậy rồi lặng lẽ dẫn đường.
Ông ta biết thổ phỉ nói đúng, làng Tây Hà rất bé, xưởng dệt và xưởng luyện gang lại rất dễ tìm, cho dù ông †a không dẫn đường thì thổ phỉ cũng có thể tìm thấy.
Ông ta qua đó vẫn có thể đối phó với bọn chúng.
Một đám người bước vào xưởng luyện gang, nhìn thấy Kim Phi đang ngồi im lặng trước cửa xưởng.
“Ồ, ngươi là Kim Phi hả?”
Tên thổ phỉ cầm đầu tiến lên vài bước, hất mặt khiêu khích với Kim Phi: “Nhân vật lớn đúng là nhân vật lớn, rất bình tĩnh!”
“Chưa ai từng nói với ngươi rằng mồm ngươi rất thối sao?”
Kim Phi tránh sang một bên, trên mặt tỏ vẻ chán ghét, không hề sợ hãi.
Không phải giả vờ bình tĩnh, mà Kim Phi biết rõ lúc này trong bóng tối có ít nhất mười cây nỏ đang nhắm vào đầu tên cầm đầu.
Với kỹ năng băn tên của Trương Lương, chắc chắn sẽ không để tên thổ phỉ này có cơ hội khiến y bị thương.
“Có dũng khí đấy!"
'Tên cầm đầu không biết hắn thật ra vừa đi qua quỷ môn quan, vẫn huênh hoang ngồi xuống đối diện Kim Phi, cần ấm trên bàn lên rót cho mình một bát nước: “Chắc ngươi biết vì sao bọn ta lại đến tìm ngươi nhỉ?”
“Ta biết!” Kim Phi gật đầu: “Đến đàm phán”.
“Không! Ngươi không có tư cách đàm phán với núi Thiết Quán bọn tai”
\ Tên thổ phỉ lắc đầu: “Ta đến để nói cho ngươi biết làm thế nào thì phải làm thế đó, làm tốt có thể sống, không làm tốt thì chết!”
Chiến thuật hữu dụng nhất của thổ phỉ là cưỡng ép, không cần biết có năng lực hay không, trước tiên đều phải dùng khí thế áp đảo đối phương đã.
Truyền thống này đã được lưu giữ hàng ngàn năm, ngay cả trong thế kỷ 21, khi hai băng đảng đánh nhau, cũng đều nói những lời hung ác trước.
'Tên cầm đầu đã được thổ phỉ núi Thiết Quán chọn để đe dọa Kim Phi, chắc chắn càng hiểu rõ điều này.
Huống hồ hắn còn rất huênh hoang, ra vẻ khí thế, x\_ nhưng lại không biết trong mắt Kim Phi, hắn chẳng khác gì tên hề.
“Nói đi, các ngươi muốn bọn ta làm gì?” Kim Phi cầm cốc nước lên, bình tĩnh hỏi.
“Nghe nói ngươi vừa chế tạo ra một chiếc guồng quay tơ mới, còn xây dựng xưởng dệt gì đó. Mọi người đều làm nông, ngươi xây dựng xưởng dệt rách nát làm gì để mọi người không muốn làm ruộng nữa!”
“Ông cả của bọn ta nói muốn ngươi đích thân đem guồng quay tơ đến tặng núi Thiết Quán, sau này làm J_ ruộng cho tử tế, đừng nghĩ đến những thứ này nữa”.
'Tên cầm đầu cố gắng nhấn mạnh hai chữ “đích thân”, sau đó chỉ vào ống khói phía sau Kim Phi: “Còn nữa, nhanh chóng đập vỡ cái ống khói vỡ nát này với lò gạch kia đi, cả ngày xả khói, phá hỏng hết cảnh quan trong làng rồi”.
“Khẩu khí của các ngươi cũng lớn nhỉ!” Kim Phi bật cười.