Càn Khang Đế vô cùng vui mừng: “Tốt lắm! Ban thưởng! Ban thưởng hết đi!”
Thái hậu cười: “Bệ hạ, con gái ruột của Vân Đại Tướng quân đang ở đây, bệ hạ ban thưởng cho người khác, chẳng lẽ lại không thưởng cho con bé à?”
“Thưởng! Thưởng cả!” Càn Khang Đế cười nói: “Hiểu Tinh biết thương bách tính, trung thành với quốc gia, hôm nay trẫm sẽ sắc phong ngươi là Huyện chủ để làm gương cho phụ nữ trong thiên hạ”
Hồi nãy còn sầm mặt, răn dạy nàng vì làm mà không nghĩ, giờ biết Vân Duệ Khải thắng lớn, ông ta lại định sắc phong nàng là Huyện chủ.
Vân Hiểu Tinh hiểu rõ, Càn Khang Đế tự biết thái độ của ông ta với nàng trước đó quá khắt khe nên đang nghĩ cách lôi kéo nàng.
Nàng khẽ đảo mắt, lập tức mỉm cười, quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn bệ hạ đã ban thưởng, nhưng... mỗi khi nghĩ tới những người vô tội bị thần nữ liên lụy ở Hạ Bát Lý, thần nữ lại thấy rất khó chịu. Bệ hạ có thể ban ân huệ cho họ thay vì ban cho thần nữ không, như thế thì họ cũng được nhờ ơn mưa móc.
Thái hậu nhìn nàng: “Con bé hồ đồ này, đây là ân điển của bệ hạ, làm gì có chuyện chuyển qua chuyển lại như thế. Nếu con lo cho họ thật thì xin bệ hạ ban thêm ân huệ nữa là được.
Vân Hiểu Tinh lập tức sợ hãi, thấp thỏm nhìn Càn Khang Đế: “Bệ hạ thứ tội, đều do thần nữ hồ đồ rồi.
Ánh mắt Càn Khang Đế tối lại, nhìn Vân Hiểu Tinh đang “hoảng loạn và bối rối”: “Nếu trẫm đã nói sẽ sắc phong ngươi là Huyện chủ thì ngươi chính là Huyện chủ, còn về Hạ Bát Lý, ai gây họa sẽ phải tự giải quyết. Người đâu, truyền lệnh cho Lục Hoàng tử, nếu không xử lý ổn thỏa việc này, nó không cần vào cung gặp trẫm nữa!”
Thấy Càn Khang Đế nổi giận với Tiêu Quân Minh, Thịnh phi mừng thầm, tự cho là hay ho, cười nói: “Lại chẳng phải thế nữa, bệ hạ cũng vừa bảo người của phủ Lục Hoàng tử trúng độc mà, phải chữa tử tế đã, chứ lan vào cung thì phải làm sao.
Vân Hiểu Tinh liếc Thịnh phi quyển rũ, thầm lắc đầu, bảo sao Thịnh phi lại thân thiết với Lục Thị, đúng là không được thông minh.
Cho dù Càn Khang Đế kiêng dè độc ở phủ Lục Hoàng tử thì ông ta cũng vẫn là vua của một nước, không nên thể hiện sự e ngại này, hơn nữa Tiêu Quân Minh còn rất được lòng Càn Khang Đế.
Quả nhiên, Càn Khang Đế hờ hững liếc Thịnh phi: “Nếu Thịnh phi lo lắng thì cứ hạ lệnh không cho người của phủ Lục Hoàng tử ra ngoài, khi nào giải độc xong thì ra khỏi phủ sau.”
Thịnh phi sửng sốt, không hiểu tại sao chuyện lại bị đẩy cho bà ta, nếu truyền ra ngoài thật, chẳng phải Lưu Quý phi sẽ hận chết bà ta à!
“Bệ hạ, thần thiếp không có ý đó...
Càn Khang Đế không định nghe bà ta giải thích nữa, chỉ hành lễ với Thái hậu nươngam nương: “Đông Nam thắng lớn, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải xử lý, trẫm không xem kịch với Thái hậu được rồi.
Thái hậu nương nương nói: “Việc nước quan trọng, bệ hạ mau đi đi, có Thịnh phi và Hiểu Tinh xem cùng ta rồi.
Càn Khang Đế chăm chú nhìn Vân Hiểu Tinh, ánh mắt như chứa đựng rất nhiều ẩn ý. Ông ta chậm rãi nói: “Vậy ngươi ở với Thái hậu nương nương nhé.”
Nhưng ông ta không hề nhìn Thịnh phi.
Vân Hiểu Tinh lập tức quỳ rạp ra đất: “Cung tiễn bệ hạ!”
Càn Khang Đế khẽ gật đầu, khởi hành về tiền điện để xử lý chính sự.
Thịnh phi nhìn bóng dáng đã xa của Càn Khang Đế, đi theo cũng không được, mà không đi theo cũng không xong. Bà ta cứ thấp thỏm, như ngồi trên bàn chồng.
Thái hậu nhìn bà ta: “Ai gia cũng mệt rồi, giờ sẽ về cung, Thịnh phi cứ tự nhiên nhé”
Thịnh phi không hiểu tại sao Thái hậu bỗng lạnh nhạt với mình, đành nói với sắc mặt tái nhợt: "Cung tiễn Thái hậu nương nương”
Thái hậu hờ hững gật đầu, nhìn Vân Hiểu Tinh: “Hiểu Tinh, con tới dìu ta đi”
Vân Hiểu Tinh vội dìu Thái hậu nương nương về, khi ngoái nhìn Thịnh phi đang hoang mang, nàng cũng biết có lẽ ân sủng của bà ta sắp hết rồi.
Nàng thầm thở dài.
Phụ nữ không dễ dàng gì, ngay cả những người phụ nữ cao quý nhất trong mắt người khác cũng thế.
“Sao? Con đồng cảm với nàng ta à? Nàng ta đã nói rất nhiều lời tốt đẹp về muội muội của con. Thái hậu quay sang nhìn nàng: “Ta đang bảo sao tự dưng hôm nay
nàng ta lại mời ta đến ngắm hoa, nghĩ lại có lẽ cũng vì con thôi. Giờ kế mẫu của con ngày càng trắng trợn rồi.
Vân Hiểu Tinh biết Thái hậu đang nhắc nhở nàng nên rất cảm kích, khẽ nói: “Bà ta vì con gái mình, cũng khó tránh khỏi những lúc hồ đồ ạ.
“Trước đó ai gia đã thấy nàng ta không được ngay thẳng rồi, có lẽ không thể đảm nhiệm chức chủ mẫu của Vân gia, nhưng đó là việc nhà của cha con nên ta cũng không tiện nói nhiều. Thái hậu lắc đầu: “Nếu con bị ức hiếp thì cứ bảo ai gia, ai gia sẽ phân xử cho con!”
Vân Hiểu Tinh cảm thấy ấm áp, khẽ mím môi, lập tức lùi một bước, quỳ xuống đất: “Hiểu Tinh cóad lỗi với Thái hậu nương nương, chẳng những con kéo người vào mà còn mượn danh nghĩa của người để diễn kịch... Xin Thái hậu nương nương trách tội!”
Thái hậu nhìn cô gái đang quỳ dưới đất, trong đôi mắt già nua ẩn chứa trí tuệ và sự bình tĩnh đã hình thành qua bao năm tháng: “Vở kịch đó là sao?”