Đồng tử Tề Lâm Mạn trợn trừng, tức giận nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng Vân Hiểu Tinh cố ý, vừa rồi nàng ta còn chưa dùng sức.
Vân Hiểu Tinh cười mỉa trong lòng, thích giở trò chứ gì, ai mà không biết?
Tề Lâm Mạn lắc đầu thật mạnh, cố giải thích: “Không, không phải ta! Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta không cố ý làm tỷ tỷ bị thương…”
Trong lúc lắc đầu, khăn trùm trên mặt nàng ta đột nhiên trượt xuống, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vì vội vàng giải thích nên mang theo vẻ lo lắng, khiến người ta thấy mà yêu, thấy mà thương tiếc, trong mắt mọi người xung quanh đều lộ vẻ choáng ngợp.
Cả căn phòng đều yên tĩnh, Tề Lâm Mạn yếu ớt ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa lê đẫm nước mưa: “Tỷ tỷ, ta thật sự không đẩy tỷ…”
Dáng vẻ như cành liễu rủ trong gió, sắc đẹp còn đẹp hơn Tây Tử lập tức khiến đám người nảy lòng thương hại. Một người trông yếu đuối thế nào, sao có thể ra tay đánh người khác được. Trắc phi người đẹp tấm lòng lương thiện, có khi nào là do Hoàng tử phi xấu xí cố ý tác quái không?
Vân Hiểu Tinh cảm nhận được sự thay đổi vi diệu trong ánh mắt mọi người, trong lòng nàng trầm xuống, chậm rãi đứng dậy, thẳng lưng duỗi ra một cánh tay trước mặt mọi người. Trên mu bàn tay trắng nõn có một vết bầm tím chói mắt, như thể bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Theo động tác của nàng, ánh mắt mọi người lướt qua vết bầm tím trên mu bàn tay, rồi lại bất giác nhìn về phía lư hương cực lớn lăn trên mặt đất. Tất cả mọi người đều không kìm được mà hít vào một hơi lạnh, vậy thì đau cỡ nào chứ?
Vân Hiểu Tinh yếu ớt nhíu mày, sắc mặt dưới lớp mạng che không hề thay đổi, nhưng giọng điệu lại đột nhiên trở nên bi thương: “Trắc phi muội muội, chắc ngươi sẽ không nói là ta tự mình đánh vào tay mình để vu oan cho ngươi đâu nhỉ?”
“Tỷ tỷ! Ta không nói như vậy.” Tề Lâm Mạn hít sâu một hơi sốt ruột giải thích, sau đó đi tới nắm tay Vân Hiểu Tinh: “Tỷ tỷ bị thương ở tay sao? Để ta xem thử!”
Tề Lâm Mạn nói thế, nhưng cánh tay lại khẽ nắm lấy mạng che mặt của Vân Hiểu Tinh, nàng ta nhất định phải khiến gương mặt xấu xí của con khốn này lộ ra, để cho mọi người thấy được trên đời này chỉ có một mình Tề Lâm Mạn này xứng với sư huynh thôi.
Vân Hiểu Tinh cười mỉa trong lòng, vẫn muốn tiếp à? Nếu Trắc phi đã muốn tự vả mặt mình thì cứ để nàng ta được như ý nguyện thôi!
Tề Lâm Mạn không hề hay biết mình đã trúng bẫy, đột nhiên giả vờ ngã xuống, tay móc lấy cái mạng che mặt của Vân Hiểu Tinh rồi giật phăng ra. Trong mắt Tề Lâm Mạn lóe lên một tia đắc ý, nàng ta đang rất nóng lòng muốn nhìn Vân Hiểu Tinh phải xấu hổ che mặt mình lại, bị đám người chế giễu khuôn mặt mình.
“Xin, xin lỗi! Ta không…” Tề Lâm Mạn giả vờ như không cẩn thận, làm bộ áy náy, đang định xin lỗi thì lại nhìn thấy gương mặt Vân Hiểu Tinh dưới lớp mạng che mặt, nụ cười nàng ta chợt đông cứng lại.
Không… Không thể thế này được!
Nàng ta hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, cả người ngây ra như phỗng, cái khăn cầm trên tay đã rơi xuống mà cũng không biết.
Trong sảnh đường vốn dĩ còn đang ồn ào chợt như bị đọc thần chú, trong nháy mắt đã im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Vân Hiểu Tịnh nhìn thẳng vào ánh mắt kinh hãi đến mức sắp sửa phát điên của Tề Lâm Mạn. Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, Vân Hiểu Tịnh chậm rãi nhếch khóe môi, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa tràn ngập khiêu khích.
Trước đó lúc ở trong phòng thí nghiệm, sau khi chữa khỏi da mặt nàng tình cờ phát hiện ra chiếc túi trang điểm kiếp trước mình hay mang theo người nên đã ngứa tay dùng mỹ phẩm trong túi trang điểm một lớp mỏng.
Phấn son và bột màu kém chất lượng của thời đại này sao có thể so sánh với mỹ phẩm của thời hiện đại? Dù nàng đã trang điểm, nhưng trong mắt người khác cũng chỉ như người không hề trang điểm.
Rồi họ lại so sánh với gương mặt trang điểm đậm của Tề Lâm Mạn, nhìn là biết đã trét lên mặt một đống phấn son...
Trong mắt Vân Hiểu Tinh lóe lên sự đắc ý, để những người cổ đại các ngươi được trải nghiệm thế nào gọi là trang điểm mà như không trang điểm nhé.
Đám người kinh ngạc ngây người nhìn Vân Hiểu Tinh, rồi lại vô thức liếc nhìn Tề Lâm Mạn. Lúc đầu họ còn bị choáng ngợp trước sắc đẹp của Trắc phi, bây giờ so sánh với Hoàng tử phi lại cảm thấy sự phân biệt cao thấp quá rõ rệt.
Khuôn mặt của Hoàng tử phi không hề trang điểm nhưng môi vẫn hồng hào mặt vẫn trắng trẻo, tự nhiên từ trong xương cốt, khi chưa lộ mặt đã toát ra khí chất xuất chúng rồi, bây giờ nàng lộ mặt, mọi người mới hiểu thế nào là mỹ nhân tuyệt thế, nhan sắc khuynh thành!
Sắc mặt Tề Lâm Mạn trắng bệch, lúc trước đắc chí bao nhiêu thì thời khắc này lại thành trò cười bấy nhiêu, mặt nàng ta đau rát như bị người ta tát cho một cái thật mạnh.
Ánh mắt Tiêu Quân Hạo tối sầm lại, khi nhìn về phía Vân Hiểu Tinh, trong mắt hắn lóe lên tia đen tối. Hắn nhớ rõ tối hôm qua gương mặt Vân Hiểu Tinh không như bây giờ.
Vân Hiểu Tinh vẫn bình thản nhìn toàn bộ phản ứng của những người có mặt, hài lòng gật đầu, sau đó mới cất lời trong bầu không khí trầm mặc kỳ lạ này: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi nhé!”
Nàng phất tay với thị nữ đang ngây người như phỗng ở bên cạnh, hào phóng nói: “Để tay bổn phi không bị người ta làm hỏng, ta vẫn nên tự mình uống chén trà này của Trắc phi thì hơn!”
Vừa nói Vân Hiểu Tinh vừa nhận lấy chén trà thị nữ đưa tới, giả vờ nhấp một ngụm, sau khi tiện tay đặt xuống thì mới nhìn về phía Tiêu Quân Hạo.
Tiêu Quân Hạo nhìn thằng vào ánh mắt của nàng, ánh mắt lạnh lùng gần như có thể đóng thành băng.
Nhưng không ngờ Vân Hiểu Tinh chỉ nhìn hắn nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nghênh ngang bước đi, bóng lưng dứt khoát như muốn nói rằng nàng thật sự tới làm loạn hôn yến chỉ để muốn uống một chén trà thôi.
Mặt Tiêu Quân Hạo trầm như nước, không nghĩ thêm nữa, chỉ yêu cầu tiếp tục làm lễ.
Sau khi bái đường xong, Tiêu Quân Hạo chào hỏi xong khách khứa, đi vào viện Tề Lâm Mạn ở, vừa bước vào cửa đã thấy tiểu sư muội điên cuồng cào cấu khắp người, không ngừng kêu lên: “Ngứa… Ngứa quá… ta khó chịu quá...”
Tiêu Quân Hạo lập tức sai người gọi phủ y, nhưng phủ y bắt mạch xong lại nói: “Trắc phi thân thể khoẻ mạnh, không có gì không ổn…”
Hắn cười mỉa, tức giận trừng mắt nhìn phủ y: “Mở to mắt chó của ngươi ra nhìn thử xem, trông nàng ấy giống như không sao à!”
Sắc mặt phủ y tái đi, quỳ phịch xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: “Nô tài vụng về! Xin điện hạ bớt, bớt giận ạ…”
Đúng lúc này chợt có giọng nói ré lên từ trong góc: “Là, là Hoàng tử phi! Nô tỳ tận mắt nhìn thấy nàng ta hạ độc Trắc phi nương nương, nhất định là do nàng ta ghen tị với Trắc phi nương nương được hoàng tử yêu chiều!”
Sắc mặt Tiêu Quân Hạo nghiêm trọng, tuy trong lòng nghi ngờ Vân Hiểu Tinh, nhưng cũng không dại dột mắc lừa ngay. Ánh mắt hắn uy nghiêm nhìn chằm chằm nha hoàn kia, giọng nói trầm đến đáng sợ: “Vì sao lúc trước ngươi không nói?”
Nha hoàn Đinh Đang quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ muốn biện hộ: “Nô tỳ, nô tỳ không dám ạ! Dù sao cũng là Hoàng tử phi…”