Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Lúc trước là hắn ta mang cơm đến Tô Gia cho Tô Tử Mạch, mà lúc này vẻ mặt của hắn ta oan ức không ngừng kể khổ với A Mông.

A Mông thở dài nói: “Dù sao Tô tiểu thư cũng đang hoài thai, tính tình có chút cáu kỉnh cũng có thể hiểu được, hôm nay đúng là vất cả cho ngươi rồi, nhưng cũng may vừa rồi tiểu thư đã về phòng nghỉ ngơi rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể ngủ yên rồi.”

“Quản gia Mông! Ngươi tới đây một chút!”

A Mông vừa nói xong thì giọng nói của Tô Tử Mạch vang lên.

Thân thể A Mông run lên, cười khổ với Chân Hương, sau đó chạy nhanh đến ngoài cửa phòng Tô Tử Mạch.

“Tô tiểu thư, ngài có điều gì muốn phân phó sao?”

Cửa phòng Tô Tử Mạch mở ra, một cái gối đầu đột nhiên bay ra.

“Cái gối đầu này quá cứng, không thể nào ngủ được.”

A Mông cầm cái gối đầu trong tay nhéo nhéo, bên trong gối đầu đã bỏ thêm tơ tằm, không chỉ mềm mại dễ chịu mà còn vô cùng mát lạnh, không hề có cảm giác cứng rắn.

Chỉ thấy A Mông cố nặn ra vẻ mặt tươi cười nói với Tô Tử Mạch: “Tô tiểu thư, cái gối này không hề cứng, ngài xem xem.”

Vừa nói A Mông vừa dùng tay đấm lên gối đầu, giống như muốn chứng minh điều này cho Tô Tử Mạch.

Thế nhưng Tô Tử Mạch lại không quan tâm nói: “Ngươi nói không cứng chính là không cứng sao? Cái gối này ta dùng hay ngươi dùng? Bổn tiểu thư nói nó cứng thì nó cứng.”

A Mông nghe thấy vậy thì hiểu ra, bản thân dù có giải thích thêm nữa cũng phí công vô ích.

“Tô tiểu thư chờ một chút! Bây giờ tiểu nhân sẽ đổi một cái khác đến.”

Đối mặt với Tô Tử Mạch làm khó dễ như vậy, A Mông vẫn phải nhịn xuống, với tư cách là quản gia của Dạ Ly Thần, ông ta cái khác không có nhưng tính nhẫn lại lại rất cao.

Tô Tử Mạch thấy thế không khỏi nhướng mày, nàng làm nhiều chuyện như vậy không đơn giản chỉ làm khó dễ cho A Mông như vậy.

Mục đích của Tô Tử Mạch là khiến cho A Mông không chịu được đi tìm Dạ Ly Thần cáo trạng, thế nhưng A Mông này lại kiên nhẫn hơn so với nàng tưởng, ban ngày bị nàng dày vò như vậy mà ông ta vẫn nhịn xuống.

Hiện tại nàng càng cố tình gây sự, vậy mà ông ta cũng không hề có ý định đi tìm Dạ Ly Thần.

Lúc này Tô Tử Mạch không nhịn được nói: “Khoan đã! Ban ngày một món ăn đơn giản mà ngươi còn giải quyết không tốt, bây giờ vấn đề cái gối này chắc chắn ngươi cũng không giải quyết được, ta thấy ngươi tốt nhất là gọi Dạ Ly Thần đến đây đi.”

“Tô tiểu thư, chuyện này không thể được đâu. Hiện tại Đế Tôn đại nhân đang thẩm vấn thích khách, thời điểm này mà đi quấy rầy Đế Tôn đại nhân, ngài ấy sẽ tức giận, đến lúc đó tiểu nhân không thể gánh vác nổi.”

A Mông vừa nghe thấy Tô Tử Mạch sai ông ta đi tìm Dạ Ly Thần, lập tức bị dọa sợ, vội vàng giải thích với Tô Tử Mạch.

Nhìn thấy A Mông sợ hãi Dạ Ly Thần như vậy, Tô Tử Mạch cười nham hiểm nói: “Bổn tiểu thư là khách quý mà Dạ Ly Thần mời đến, hiện tại ngươi hầu hạ không tốt ta mời chủ nhân là hắn tới là lẽ thường tình, nếu ngươi sợ hắn trách phạt thì ngươi có thể dẫn ta đi cùng.”

“Tô tiểu thư, bây giờ cũng đã muộn rồi, nếu Tô tiểu thư kiên trì như vậy, thì sáng sớm ngày mai tiểu nhân dẫn ngài qua đó được không?”

Tô Tử Mạch nghe xong liếc nhìn A Mông, tên này đã bị nàng giày vò một ngày vậy thì tạm thời bỏ qua cho hắn đi.

Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì sáng sớm ngày mai vậy.”

Vừa đến rạng sáng ngày hôm sau Tô Tử Mạch đã thức dậy, A Mông cũng đã chờ sẵn ở ngoài cửa.

Tô Tử Mạch vừa mở cửa phòng, A Mông đã bưng bữa sáng tiến lên phía trước nói: “Chào buổi sáng Tô tiểu thư, đây là bữa sáng ta phân phó trù phòng chuẩn bị cho ngài, ngài ăn trước một chút đi ạ.”

Nhìn vẻ mặt ân cần của A Mông, Tô Tử Mạch lại lắc đầu nói: “Bổn tiểu thư không đói bụng, ngươi không nên quên chuyện đã đáp ứng với bổn tiểu thư tối qua.”

Tô Tử Mạch nhìn ra được A Mông muốn nói sang chuyện khác, trí nhớ của nàng cũng không kém đến mức vậy, đã nói hôm nay sẽ đi tìm Dạ Ly Thần đấy, Tô Tử Mạch cũng sẽ không để cho ông ta lừa gạt cho qua như vậy đâu.

A Mông nghe thấy Tô Tử Mạch nói thế, vẻ mặt lộ ra vẻ sầu khổ nói: “Tô tiểu thư, thực sự phải đi tìm Đế Tôn đại nhân sao? Ngài có yêu cầu gì cứ nói với tiểu nhân, tiểu nhân chắc chắn sẽ cố gắng hết sức hầu hạ ngài thật tốt.”

A Mông nói ra những lời này đến chính ông ta cũng cảm thấy chột dạ, Tô Tử Mạch không phải chủ nhân mà ông ta có thể hầu hạ tốt.

Lúc này Tô Tử Mạch vỗ vai A Mông nói: “A Mông, bổn tiểu thư không thù không oán với ngươi nên ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi hãy mang ta đi tìm Dạ Ly Thần đi, như vậy đối với ta hay đối với ngươi đều tốt, ngươi thấy có đúng không?”

Lúc này A Mông coi như đã hiểu, lúc trước Tô Tử Mạch đưa ra những yêu cầu quá đáng chính là cố ý.

Sau một lúc do dự cuối cùng A Mông cắn răng nói: “Được rồi! Bây giờ tiểu nhân sẽ dẫn ngài đi gặp Đế Tôn đại nhân.”

Tô Tử Mạch nghe thấy vậy, vẻ mặt lập tức lộ ra vui mừng, dưới sự dẫn dắt của A Mông, Tô Tử Mạch rất nhanh đã đến bên ngoài hình phòng.

“Đế Tôn đại nhân, tiểu nhân có việc cầu kiến.”

“Không phải bản tôn bảo ngươi cẩn thận chăm sóc Tô tiểu thư sao? Ngươi đến đây làm gì?”

Giọng nói của Dạ Ly Thần mang theo một tia không vừa lòng, nghe có vẻ rất không kiên nhẫn.

A Mông đang định nói, Tô Tử Mạch lại giành trước nói: “Là ta muốn A Mông dẫn ta tới gặp ngài.”

Giọng nói Tô Tử Mạch vừa dứt, cửa phòng lập tức mở ra, Dạ Ly Thần cũng xuất hiện trước mặt Tô Tử Mạch.

“Nàng tới đây làm gì? Bản tôn đã nói với nàng bản tôn có việc quan trọng cần xử lý, nàng có yêu cầu gì có thể nói với A Mông là được mà.”

A Mông nghe thấy vậy, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ đau khổ, mấy cái yêu cầu nhỏ kia của Tô Tử Mạch, một cái ông ta cũng không thể làm được.

Nhưng Tô Tử Mạch lại không trả lời Dạ Ly Thần mà trực tiếp đẩy Dạ Ly Thần ra nghênh ngang đi vào trong hình phòng.

Tên thích khách bị bắt được lúc trước, bây giờ tóc tai bù xù cả người đầy máu đen, thấy Tô Tử Mạch tiến bào chỉ ngẩng đầu liếc qua, nhưng lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.

Xem dáng vẻ này của hắn ta và thái độ vừa rồi của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch chắc chắn Dạ Ly Thần vẫn chưa moi được cái gì hữu ích từ miệng tên thích khách này.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch lắc đầu nói: “Dạ Ly Thần à Dạ Ly Thần, ngài cũng quá vô dụng rồi, đến một tên thích khách cũng không thẩm vấn được, dù gì ngài cũng là Chí Tôn của Vạn Thú trong truyền thuyết đấy.”

Bị Tô Tử Mạch chế giễu như vậy, Dạ Ly Thần lại không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười nói: “Ồ, nghe lời này của nàng, chẳng lẽ nàng có cách sao?”

Giọng điệu của Tô Tử Mạch kiên định nói: “Tất nhiên! Nếu bổn tiểu thư tự mình ra tay thì đảm bảo sẽ khiến tên thích khách này khai hết ra.”

“Giỏi thì qua đây, bổn đại gia không sợ các ngươi, có giỏi thì giết ta đi.”

Thích khách nghe được lời của Tô Tử Mạch, vốn đang mang dáng vẻ nửa sống nửa chết, đột nhiên lại trở lên có tinh thần, không ngừng mắng chửi Tô Tử Mạch.

Dạ Ly Thần nghe vậy, cười nói: “Nàng cũng nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta rồi đấy, nàng cũng đừng lãng phí thời gian nữa, việc này cứ giao cho bản tôn xử lý đi.”

Thấy Dạ Ly Thần coi thường mình, Tô Tử Mạch vội la lên: “Dạ Ly Thần ngài đừng có nhìn người bằng nửa con mắt như vậy! Hôm nay ta sẽ khiến hắn khai ra tất cả, nhưng ta không thể giúp ngài không công được, bằng không thì chúng ta đánh cược đi.”

 

 
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!