Nhưng điều khiến Tô Tử Mạch thất vọng đó là Bạch Như Ngọc lắc đầu nói: “Tô cô nương, tại hạ chỉ có thể nhìn ra miếng ngọc huyết này quả thật là vật trong cung nhưng còn việc chủ nhân của nó là ai và làm thế nào truyền ra bên ngoài thì ta không biết.”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy, vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ buồn rầu, Bạch Như Ngọc nhìn thấy hết vẻ mặt đó của nàng, hắn ta nói tiếp: “Tô cô nương, nếu như muốn biết lai lịch của miếng ngọc huyết này thì không phải là không có cách, vừa hay bây giờ ta chuẩn bị đi bái kiến hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ tuổi đã cao, bên cạnh còn có mấy lão thái giám cao tuổi nên bọn họ hiểu rõ chuyện trong cung hơn chúng ta, nói không chừng bọn họ có thể biết lai lịch của miếng ngọc này.”
Nghe thấy vậy Tô Tử Mạch lại nhen nhóm hy vọng, nàng gật đầu nói: “Được, nếu đã như vậy thì ta sẽ cùng ngươi đi bái kiến hoàng đế, dù sao thì đã nợ người quá nhiều ân tình nên cũng không ngại thêm lần nữa.”
Sau khi nói xong, Tô Tử Mạch đi theo Bạch Như Ngọc đến đại điện, vừa đi vào thì hai thái giám đã lớn tiếng gọi: “Thất hoàng tử kiến giá!”
Lão già ngồi trên ghế rồng ở phía chính điện nghe thấy vậy lập tức trở nên vui mừng, giọng nói trở nên kích động: “Cuối cùng lão thất đến rồi, nhiều năm như vậy rồi cuối cùng trẫm cũng có cơ hội gặp lão thất.”
Lão già này chính là lão hoàng đế của nước Võ Xương bấy giờ Bạch Tu Đức, lần này chính là ông ta triệu Bạch Như Ngọc vào cung muốn nhận lại đứa con riêng của ông ta năm đó.
Một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh Bạch Tu Đức thấy vậy cũng mỉm cười nói: “Bệ hạ, Thất hoàng tử lưu lạc ở ngoài cung nhiều năm như vậy hôm nay coi như đã có cơ hội gặp mặt đoàn tụ với người, người tuyệt đối đừng quá kích động hại sức khỏe.”
Người phụ nữ trung niên vừa dứt lời thì một nam tử bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng thế, phụ hoàng, người phải giữ gìn long thể!”
Hai người này chính là hoàng hậu hiện tại của nước Võ Xương và nhi tử của bà ta, cũng chính là đại hoàng tử của nước Võ Xương Bạch Thiên Quân.
Chỉ có điều mặc dù miệng nói mấy lời quan tâm Bạch Tu Đức nhưng không khó để nhận ra sự oán hận trong ánh mắt của mẫu tử bọn họ, rõ ràng bọn họ bất mãn với việc hôm nay Bạch Tu Đức muốn nhận Bạch Như Ngọc.
Mà lúc này Bạch Như Ngọc đã đưa Tô Tử Mạch vào trong đại điện, Bạch Như Ngọc đến bên bệ hạ đứng thẳng người nói với Bạch Tu Đức: “Nhi thần Như Ngọc bái kiến bệ hạ!”
“To gan! Thấy bệ hạ sao không quỳ xuống?”
Bạch Như Ngọc vừa nói xong thì đại hoàng tử Bạch Thiên Quân đột nhiên nổi giận, hoàng hậu thấy vậy bèn vội vàng cười nói: “Thiên Quân không được vô lễ! Thất hoàng tử lưu lạc bên ngoài không hiểu quy tắc trong cung cũng là chuyện bình thường, sau này có thể từ từ học!”
Bạch Tu Đức cũng gật đầu nói: “Hoàng hậu nói rất đúng, lão thất luôn ở bên ngoài cung, mặc dù trẫm đã phải người chăm sóc nhưng không quen với những quy tắc trong cung cũng là chuyện bình thường, lão thất, lần này con quay về đây thì ở lại trong cung, đến lúc đó trẫm sẽ cho người từ từ chỉ dạy cho con.”
Sau khi Tô Tử Mạch đi vào nàng quan sát hết vẻ mặt của những người ở đó, với sự nhạy bén của mình nàng đương nhiên có thể cảm nhận được thái độ thù địch của đại hoàng tử đối với Bạch Như Ngọc, còn về hoàng hậu, tuy rằng ngoài mặt bà ta đang giải thích thay cho Bạch Như Ngọc nhưng thực tế bà ta đang chê trách Bạch Như Ngọc, chỉ thiếu nói rằng Bạch Như Ngọc là một thằng quê mùa.
Trong đại điện này cũng chỉ có lão hoàng đế là thật lòng với Bạch Như Ngọc, xem ra cho dù Bạch Như Ngọc có trở về cung thì ngày tháng sau này e là cũng chẳng dễ dàng gì, nàng phải nghĩ cách giúp Bạch Như Ngọc mới được.
Nghĩ vậy Tô Tử Mạch bèn lên tiếng: “Thảo dân Tô Tử Mạch bái kiến bệ hạ sớm đã nghe nói sự anh minh của bệ hạ, hôm nay vừa gặp quả nhiên là danh bất hư truyền, bệ hạ quả là gừng càng già càng cay, quả thật là phúc của bách tính nước Võ Xương.”
Tô Tử Mạch vừa mở miệng đã ca ngợi hoàng đế, lão hoàng đế nghe thấy vậy bèn lộ ra vẻ vui sướng đồng thời nhìn Bạch Như Ngọc nói: “Lão thất, vị cô nương này là ai?”
Bạch Như Ngọc nghe thấy vậy định lên tiếng thì Tô Tử Mạch đã cướp lời nói trước: “Bệ hạ, thảo dân là bằng hữu của thất hoàng tử Tô Tử Mạch, vì ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu nên mới bảo thất hoàng tử đưa thảo dân vào cung gặp bệ hạ, mong bệ hạ không trách phạt.”
Lão hoàng đế nghe thấy vậy bèn cười nói: “Ha ha ha! Trẫm đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, lão thất, người bạn này của con rất thú vị.”
Thấy Tô Tử Mạch làm cho lão hoàng đế vui vẻ như vậy hoàng hậu và đại hoàng tử không khỏi đưa mắt nhìn nhau vẻ mặt của hai người họ đều rất khó coi.
Tô Tử Mạch đến cùng với Bạch Như Ngọc, bây giờ với hai ba câu nói Tô Tử Mạch đã giành được sự yêu mến của lão hoàng đế, ông ta tự nhiên sẽ yêu ai yêu cả đường đi và lại càng thêm xem trọng vị thất hoàng tử Bạch Như Ngọc và đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì với đại hoàng tử.
Hoàng hậu lên tiếng trước: “Bệ hạ, hôm nay chuyện người và thất hoàng tử nhận nhau là chuyện của hoàng thất chúng chúng ta, Tô cô nương là người ngoài hay là để nàng ta lui ra trước.”
Đại hoàng tử nghe thấy vậy bèn vội vàng hùa theo nói: “Đúng thế, chuyện trong nội bộ hoàng thất đừng nên để người ngoài xen vào, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không hay.”
“Ăn nói hồ đồ! Chuyện hôm nay trẫm và lão thất nhận nhau vốn phải thông báo cho cả thiên hạ biết thì sợ gì bị người ta biết? Từ hôm nay trở đi lão thất chính là thất hoàng tử danh chính ngôn thuận, sau này các con chính là huynh đệ nhất định phải thương yêu lẫn nhau, nghe rõ chưa?”
Đại hoàng tử không ngờ một câu nói của mình đã chọc giận lão hoàng đế nên vội vàng cùng với các hoàng tử khác gật đầu đáp ứng.
Lúc này Tô Tử Mạch nháy mắt với Bạch Như Ngọc, bây giờ coi như lão hoàng đế và đứa con riêng Bạch Như Ngọc coi như đã nhận nhau rồi, tiếp theo đây sẽ đến lượt chuyện của nàng.
Bạch Như Ngọc đương nhiên sẽ không quên lời thỉnh cầu trước đó của Tô Tử Mạch, hắn ta lợi dụng tình hình lên tiếng: “Bệ hạ, nhi thần có một chuyện thỉnh cầu, Tô cô nương có một miếng ngọc huyết, nhi thần nhận ra đó là đồ vật trong cung nhưng về lai lịch cụ thể của nó thì nhi thần không biết, mong bệ hạ có thể giúp đỡ.”
Lúc này lão hoàng đế đang có tâm trạng rất tốt, nghe Bạch Như Ngọc nói xong bèn trực tiếp cười nói với Tô Tử Mạch: “Tô cô nương, vậy mà ngươi lại có ngọc huyết trong hoàng cung sao? Miếng ngọc huyết này là đồ vật đặc biệt của nước Võ Xương, không có gì đáng ngạc nhiên khi sau nhiều năm có vài miếng ngọc lưu lạc ra ngoài cung, ngươi lấy ra để trẫm giúp ngươi xem thử!”
Tô Tử Mạch nghe thấy vậy bèn vội vàng lấy miếng ngọc huyết ra, thái giám bên cạnh cũng nhanh chóng bước đến lấy miếng ngọc trên tay Tô Tử Mạch đưa cho lão hoàng đế.
Lão hoàng đế nhìn miếng đọc rồi quan sát sau đó vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, lúc này hoàng hậu cũng nhìn về phía miếng ngọc huyết, sau khi nhìn kĩ hình dạng miếng ngọc Tô Tử Mạch chỉ vào đó nói: “Yêu nữ to gan! Dám đem đồ vật ma quái này vào cung, quả thực là đáng tội chết, người đâu, mau kéo nàng ta xuống đi.”
Tô Tử Mạch đang đợi lão hoàng đế nói cho nàng biết lai lịch của miếng ngọc huyết nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.