Vốn dĩ Tô Tử Mạch đã cảm thấy rất phiền lòng, giờ lại xuất hiện tên nam nhân bỉ ổi này ở đây đổ thêm dầu vào lửa khiến ý định giết người trong nàng trỗi dậy.
Bạch Lạc thấy nàng tức giận như vậy thì vội vàng khuyên ngăn: "Đừng kích động! Mặc dù người này trông lôi thôi bẩn thỉu nhưng lại là cử nhân trong thái học viện, nếu như nàng ra tay với hắn thì chẳng khác nào đắc tội với triều đình, đến lúc đó kết cục càng tệ hơn."
Nàng nghe lời Bạch Lạc mới nhịn xuống, loại người này mà cũng là cử nhân, quả thật là một kẻ cặn bã làm ô nhục văn hoá!
"Tô Tử Mạch! Ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Ta lấy thân phận là gia chủ Tô gia, tuyên bố ngươi đã bị đuổi khỏi Tô gia!"
Tô Khang Thành vừa nói xong, ngoại trừ Tam thúc Tô Khang Minh ra thì còn lại ai nấy đều vỗ tay tán thưởng.
Có người còn độc địa mà nói: "Tô Tử Mạch làm mất mặt Tô gia chúng ta như vậy, nếu chỉ đuổi đi thì dễ dàng cho nàng ta quá, nên dựa theo gia pháp mà phạt nàng ta rồi sau đó đuổi đi cũng không muộn!"
"Không sai! Đánh nàng ta một trăm gậy xem như còn nhẹ, như vậy cũng tốt, có thể làm gương cho người khác."
Nhìn thấy dáng vẻ từng người của Tô gia vui sướng hả hê, tàn nhẫn vô tình với mình như vậy, ánh mắt của Tô Tử Mạch dần trở nên lạnh lẽo.
Bọn họ không chỉ muốn đuổi nàng ra khỏi Tô gia mà còn muốn nàng phải chết mới vừa lòng!
Đáng lẽ Tô Tử Mạch vẫn còn giữ lại một chút hy vọng nhỏ nhoi với Tô gia, nhưng khi chứng kiến phản ứng của đám người kia thì cõi lòng nàng đã chết hẳn.
Nếu người của Tô gia đã muốn gạt bỏ nàng như vậy, chi bằng rời đi thôi, ở lại làm gì với đám người lòng dạ ghê tởm này chứ.
Dù sao bây giờ nàng cũng mang thân phận là người xuyên không, muốn tu luyện thành cường giả ở thời buổi này cũng không phải chuyện khó.
Đợi đến khi nàng tu luyện đủ mạnh rồi trở về từ từ tính sổ với đám người này cũng không muộn!
Nghĩ vậy nàng bèn chuẩn bị để chủ động rời khỏi Tô gia, nàng muốn để bọn họ biết rằng này là do tự nàng muốn rời đi chứ không phải do bị bọn họ đuổi!
Nhưng mà nàng còn chưa đi được nửa bước thì đột nhiên giữa không trung có vô số cánh hoa chầm chậm rơi xuống, tựa như đang ở cõi tiên cảnh.
"Chuyện này là thế nào? Sao lại có mưa hoa rơi xuống?"
"Đúng đó, phải chăng đây chính là điềm lành báo hiệu vận thế của Tô gia có chuyển biến tốt?"
Chứng kiến cảnh tượng dị thường, mặt mày ai nấy đều rất kinh ngạc, mà trên khuôn mặt của Tô Tử Mạch lại hiện lên một tia đăm chiêu.
"Gầm!"
Đột nhiên có một tiếng rồng ngâm vang lên giữa không trung, theo bản năng tất cả mọi người đều ngẩng mặt lên nhìn trời.
Chỉ thấy chín con kim long đang lần lượt uốn lượn kéo theo một cỗ long xa từ phía chân trời lướt qua nhẹ nhàng.
Hai bên long xa đều có thị vệ Kim gia đứng cạnh, mặt mũi người nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị, thế nhưng khi nhìn đến long xa lại vô cùng tôn kính.
Long xa ở trên không trung đi đến chỗ Tô gia thì dừng lại, từ bên trong long xa, một nam nhân mặc huyền bào thêu chỉ vàng chậm rãi đi ra.
Rõ ràng là đang ở giữa không trung, thế nhưng nam nhân kia cứ từng bước từng bước mà đi xuống, vô cùng thong thả, giống như dưới chân có bậc thang vô hình.
Thấy nam nhân kia từ trên không đi xuống dưới, mọi người ai nấy đều vô cùng sợ hãi, có vài kẻ nhát gan, tu vi thấp còn nằm úp xuống mặt đất không dám nhìn thẳng vào hắn.
Tô Tử Mạch nhìn thấy nam nhân này thì lập tức nhíu mày, không phải trước đây nàng đã từng gặp qua nam nhân lạnh lùng này rồi sao? Sao gia hỏa này lại tới đây?
Bấy giờ những người có mặt ở đó đều kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm, quên cả nói chuyện, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn, đặc biệt là đám nữ quyến của Tô gia, ai nấy đều nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ.