Nếu như trước đây Tô Tử Mạch gặp phải chuyện giống như vậy, nàng đã sớm quỳ xuống cầu xin tha thứ, thế nhưng Tô Tử Mạch bây giờ không những không quỳ, thậm chí còn dùng ánh mắt này nhìn ông ta.
Đột nhiên giọng điệu Tô Khang Thành trở nên lạnh lùng nói: "Hừ! Ngươi phạm tội như vậy, Tô gia chúng ta cảm thấy thật xấu hổ, bây giờ dã nam nhân này lại tìm đến cửa, đến nước này chỉ có thể đuổi ngươi ra khỏi Tô gia. Về phần ngươi và dã nam nhân sau này như thế nào, Tô gia chúng ta sẽ không bao giờ hỏi đến nữa!"
Ngay khi Tô Khang Thành vừa nói xong, vẻ mặt đám người Tô Vô Sương lập tức trở nên vui mừng.
"Tô đại bá, khoan đã! Việc này tuyệt đối không thể làm như vậy!"
Lúc Tô Khang Thành vừa mở miệng đuổi Tô Tử Mạch ra khỏi Tô gia, đột nhiên một nam nhân trẻ tuổi bước vào.
Tô Tử Mạch quay đầu lại thì nhìn thấy người đến hóa ra là Bạch Lạc, đại đệ tử của điện Thần Dược.
Bạch Lạc này trước đây đã giúp nàng rất nhiều trong lần kiểm tra luyện dược ở điện Thần Dược, sao hắn ta đột nhiên có thể xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn ta cũng nghe nói về việc của Tô gia mà tự mình đến giúp?
Tô Khang Thành nhìn thấy có người ngăn cản lập tức nổi giận, ông ta quay đầu lại nhìn phát hiện người đó là Bạch Lạc, lúc này vẻ mặt ông ta mới dịu đi một chút.
Dù sao Bạch Lạc cũng là đại đệ tử của điện Thần Dược, lại còn là trưởng tử đích tôn của Bạch gia, vì vậy Tô Khang Thành cũng không dám tùy tiện đắc tội hắn ta.
"Thì ra là Bạch công tử, Bạch công tử đến thăm thật vinh dự cho Tô gia, có điều bây giờ Tô gia chúng ta phải giải quyết một số việc nhà, xin mời Bạch công tử vào phòng khách đợi một lúc, sau khi Tô gia giải quyết xong việc này ta sẽ vào tiếp đãi Bạch công tử!"
Tô Khang Thành muốn đánh lạc hướng Bạch Lạc trước, đợi cho đến khi ông ta đuổi Tô Tử Mạch ra khỏi Tô gia sau đó mới từ từ tiếp đãi Bạch Lạc.
Nhưng vẻ mặt Bạch Lạc lại vô cùng nghiêm túc nói: "Tô đại bá nói sai rồi, lần này ta đến đây là vì Tô Tử Mạch, với sự hiểu biết của ta về Tô Tử Mạch, nàng ấy sao có thể thích loại nam nhân này?"
Bạch Lạc vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn tên nam nhân bỉ ổi kia, trong ánh mắt tràn đầy sự chán ghét và khinh thường.
Tô Khang Thành không ngờ Bạch Lạc lại đặc biệt đến đây vì Tô Tử Mạch, nếu Bạch Lạc can thiệp vào chuyện này thì việc đuổi Tô Tử Mạch ra khỏi Tô gia sẽ rất khó khăn.
"Hừ! Chuyện của Tô gia chúng ta khi nào đến lượt người ngoài như ngươi quản? Bạch gia các ngươi quản nhiều việc quá rồi phải không?"
"Đúng vậy! Nghe giọng điệu của ngươi đối với tiện nhân Tô Tử Mạch, ngươi cũng hiểu rõ Tô Tử Mạch quá rồi đấy, chẳng lẽ hai người các ngươi là cùng một giuộc?"
Bạch Lạc nghe những lời như vậy không thể không tức giận, hắn ta đang định phản bác thì các công tử và tiểu thư Tô gia lại càng nói khó nghe hơn nữa.
"Trước đây trong cuộc kiểm tra ở điện Thần Dược ta đã cảm thấy có điều không ổn, tại sao một phế vật như Tô Tử Mạch lại có thể vượt qua bài kiểm tra một cách thuận lợi như vậy, ta chắc chắn ngươi đã âm thầm giúp đỡ nó!"
"Không biết ai đã dạy Tô Tử Mạch biết cách lấy lòng nam nhân ở trên giường vậy chứ? Năng lực này chúng ta không thể không phục nó!"
Lời của những người này nói có bài bản hẳn hoi, nghe qua giống như giữa Tô Tử Mạch và Bạch Lạc thật sự có quan hệ mờ ám.
Tô Khang Thành vẫn còn có chút e ngại về thân phận của Bạch Lạc, nhưng bây giờ sau khi nghe những tiểu bối nói như vậy ông ta cũng không còn quá kiêng dè.
Nếu Bạch gia thật sự truy cứu, ông ta hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm sang cho đám tiểu bối này, trẻ nhỏ nói năng lung tung cũng là chuyện bình thường.
"Bạch công tử, ta nghĩ ngươi không nên xen vào việc của Tô gia chúng ta. Đương nhiên ta tin tưởng ngươi và Tô Tử Mạch là trong sạch, chẳng qua miệng lưỡi người đời đáng sợ, nếu Bạch công tử vẫn khăng khăng muốn xen vào chuyện này, cũng không thể trách người khác suy nghĩ lung tung."