"Lạc Nhi ở chợ phát hiện nữ tử này cốt cách trời sinh, thiên phú hơn người, chính là truyền nhân luyện dược có một không hai, đúng lúc gần đây là đại điển tuyển chọn học trò của điện Thần Dược, đặc biệt viết một lá thư mong điện chủ cho miễn thi tuyển chọn..."
Thi Phi Vân đọc được một nửa, mặt cũng tái mét. Những người xung quanh, bao gồm cả Lý đường chủ cũng kinh ngạc há hốc mồm.
Chỉ có Tô Tử Mạch và Tiểu Mục nhìn nhau, không hiểu lý do.
Không phải chỉ là một lá thư giới thiệu mình đến điện Thần Dược làm đệ tử của điện Thần Dược thôi sao? Vẻ mặt những người này có cần làm quá lên vậy không? Kết quả, sự thật còn khoa trương hơn tưởng tượng của Thi Phi Vân.
Lý đường chủ giống như học được cách đổi mặt trong Xuyên kịch, vẻ mặt kiêu ngạo lúc đầu đột nhiên thay đổi, trước đó ngạo mạn lúc sau lại cung kính nở nụ cười với Tô Tử Mạch.
"Sao ngươi không nói sớm ngươi là người do đại đệ tử Bạch Lạc của điện chủ giới thiệu tới? Nếu ngươi nói sớm, đừng nói là người khác không có tư cách nghi ngờ thực lực của ngươi, cho dù là cuộc so tài này cũng hoàn toàn không cần thiết... đúng là..."
"Bạch Lạc?"
Tô Tử Mạch nghe Lý đường chủ nói xong mới nhận ra, bạch y công tử đưa thư giới thiệu cho nàng tên là Bạch Lạc.
Theo lời kể, Bạch Lạc là đại đệ tử nhập thất mà điện chủ điện Thần Dược hài lòng nhất, mười lăm tuổi đã là một luyện dược sư bát phẩm sơ cấp. Tu vi sau này càng không thể lường được. Tuổi còn trẻ đã là luyện dược sư đứng đầu trong thành Tứ Tượng.
Tô Tử Mạch dựa vào ký ức của nguyên chủ để nhớ lại, Bạch Lạc này còn là trưởng tử đích tôn của Bạch gia trong ngũ đại gia tộc, địa vị cách biệt. Nhưng lại là người kín tiếng, trong điện Thần Dược này cũng vô cùng kín tiếng, vị trí đường chủ có được dễ như trở bàn tay nhưng cũng không cần. Cho dù mọi người chỉ gọi hắn ta là đại sư huynh của điện Thần Dược, nhưng địa vị của hắn ta còn tôn quý hơn cả trưởng lão điện Thần Dược và đường chủ.
Ngoài điện chủ điện Thần Dược ra, có thể nói hắn ta là nhân vật dưới một người trên vạn người trong điện Thần Dược.
Tô Tử Mạch biết chuyện sau cùng, đành cười bất lực. Biết sớm đã lấy thư giới thiệu này ra rồi, còn tốn sức thi đấu làm gì? Nhưng trước mắt vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cả thi đấu.
"Thi Phi Vân, ngươi muốn chạy đi đâu?"
"Chạy? Ta đâu có chạy? Không phải bị loại rồi sao, đương nhiên là ta đi về rồi!"
"Lời hẹn đánh cược còn chưa thực hiện, đã muốn chạy rồi? Trong thiên hạ không có chuyện hời như vậy."
Trong lúc Tô Tử Mạch nói chuyện, cơ thể chợt động, chặn trước mặt Thi Phi Vân.
Thi Phi Vân thi đấu thua đã mất hết mặt mũi, bây giờ không dám thực hiện lời đánh cược nên bối rối chạy trốn, lại bị Tô Tử Mạch ngăn lại. Có thể nói là như thêm dầu vào lửa, lập tức lộ ra vẻ giận dữ hung tợn, uy hiếp Tô Tử Mạch.
"Ta muốn đi, đồ vô dụng như ngươi cản được sao?"
"Có cản được hay không không phải nói là được."
Tô Tử Mạch vừa dứt lời, Thi Phi Vân lập tức cảm thấy trên bụng đau đớn kinh khủng. Còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bay đi theo hình vòng cung.
Bịch!
Sau tiếng kêu thảm thiết, Thi Phi Vân đã nằm trên mặt đất, không thể nhúc nhích được. Cũng không biết đã ngã gãy cái xương nào, còn rống to lên giống như heo bị chọc tiết vậy.
Những người bên cạnh lại đồng cảm vô cùng, tất cả hết sức kinh ngạc nhìn Tô Tử Mạch, dáng vẻ há hốc mồm.
Tô Tử Mạch trong lời kể chính là đồ vô dụng bất tài, không lâu trước đây còn nhìn thấy nàng bị người Tô gia đánh lôi đi giống như người chết. Hôm nay lại dễ dàng quật ngã tiểu thư Thi gia rất có thiên phú này, đây quả là chuyện lạ có thật trên đời!
Tô Tử Mạch đứng dưới ánh nhìn vô cùng kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt như cũ, cảm xúc không vui cũng không buồn.
Dù sao những người này cũng không thân không quen với nàng, nàng không cần phải gật gù đắc ý vì sự khích lệ của bọn họ.