Thi Phi Vân có thể luyện chế ra tụ linh đan nhị phẩm sơ cấp, quả thật chứng minh nàng ta cũng xem như là đã bước vào cửa của luyện dược sư tu luyện. Bản lĩnh này cũng dư sức làm học trò ở điện Thần Dược.
Thi Phi Vân đắc ý nhìn Tô Tử Mạch, lúc nói chuyện cũng không ngừng động tác dưới tay. Hai tay lưu loát như dòng chảy bỏ bảy loại dược liệu vào trong lò luyện dược. Theo sau đó chính là thanh liên chi hỏa của nàng ta thi triển ra, dung hợp tất cả dược liệu lại với nhau. Chỉ trong thời gian ngắn, trong lò luyện dược trước mặt nàng ta đã xuất hiện một viên dược hoàn đang tỏa ra màu cam.
"Tiểu linh đan nhị phẩm sơ cấp! Tốt lắm, qua ải." Lý đường chủ không ngừng gật đầu.
Quay đầu lại nhìn Tô Tử Mạch, nàng lại vừa mới chọn dược liệu xong.
Tô Tử Mạch cảm nhận được ánh mắt khinh thường của đám người Lý đường chủ và Thi Phi Vân, nhưng hoàn toàn không thèm để ý.
Nghĩ cách chuyên tâm vào nội hải của mình, không cần tốn chút công sức nào đã nhanh chóng lấy được bật lửa trong Thương Hải Châu ra lần nữa. Trong mắt người khác, chính Tô Tử Mạch vừa triệu hồi ra loại minh hoàng chi lực cấp hai đó. Khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.
Dưới ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét và căm hận của mọi người, Tô Tử Mạch đưa minh hoàng chi hỏa vào trong lò luyện dược. Bởi vì nhiệt độ hỏa lực cao, những dược liệu đó rất nhanh đã bắt đầu nung nóng hừng hực.
Tốc độ dung hợp dược liệu cực nhanh, khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời. Dường như chỉ trong chớp mắt, những dược liệu cực kỳ khó dung hợp đó đã được nàng dung hợp với nhau hoàn hảo.
Trong lò luyện dược chạm rỗng lập tức phun ra một làn sương trắng dày đặc. Hơi nước xông thẳng ra khỏi đỉnh của lò luyện dược, mùi thuốc nồng nặc cũng lan tỏa khắp nơi trong không khí.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào lò luyện dược trước mặt Tô Tử Mạch, thậm chí còn quên cả hít thở. Cho đến khi Lý đường chủ lấy dược liệu trong lò luyện dược đó ra, lộ diện trước người đời, mọi người mới phát ra một tràng tiếng hít sâu.
Đó là một viên dược hoàn màu vàng chỉ cỡ bằng đầu ngón tay. Ánh sáng bóng mượt quả thật đã khiến dược hoàn trông giống như một mặt trời nhỏ màu vàng, mắt người bị chiếu rọi vào cũng sắp không mở ra được.
"Đây, đây là tiểu linh đan bát phẩm sơ cấp!" Lý đường chủ ngửi mùi và quan sát màu sắc xong thì vô cùng chắc chắn nói.
Ào!
Những người có mặt lúc này như mới vừa tỉnh mộng, hoàn toàn bị Tô Tử Mạch làm cho kinh ngạc.
Không phải nàng là đồ vô dụng sao? Sao lại có thể luyện chế ra tiểu linh đan bát phẩm? Còn cao hơn tiểu linh đan nhị phẩm của Thi Phi Vân đạt đến tận cấp tám. Nếu như muốn dùng tiểu linh đan của Thi Phi Vân đổi lấy một viên tiểu linh đan của Tô Tử Mạch, số lượng ít nhất cũng phải gấp trăm lần mới có thể bù được một viên tiểu linh đan của Tô Tử Mạch.
Thắng thua đã rõ!
Lý đường chủ có thể gặp được thiên tài luyện dược như Tô Tử Mạch cũng vui mừng khôn xiết.
Lý đường chủ lúc này đã vứt Thi Phi Vân thân phận phi phàm lên chín tầng mây. Vào lúc đang chuẩn bị tuyên bố Tô Tử Mạch thắng, không ngờ Thi Phi Vân cuối cùng cũng chó cùng rứt giậu.
Nàng ta nhảy lên, chỉ vào Tô Tử Mạch nói: "Không thể nào! Chắc chắn ngươi đã ăn gian, Tô Tử Mạch là đồ vô dụng bất tài, chắc chắn không thể luyện chế ra linh đan bát phẩm, chắc chắn ngươi đã giấu sẵn linh đan trong người! Ta muốn lục soát người!"
Tô Tử Mạch cũng không ngờ Thi Phi Vân này sẽ điên cuồng như vậy, còn chưa dứt lời đã giơ hai tay xông về phía mình. Cho dù Tô Tử Mạch đã tránh ra, nhưng vẫn bị Thi Phi Vân sờ trúng, từ trong tay áo của nàng móc ra được lá thư giới thiệu của bạch y công tử đưa cho nàng.
Thi Phi Vân vẫn chưa nhìn thấy nội dung bức thư, chỉ thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Tô Tử Mạch, nên tưởng rằng nàng ta đã bắt được điểm sơ hở gì đó. Ngay sau đó đã vô cùng đắc ý đọc lên trước mặt mọi người.