Người chặn Lưu Ly đương nhiên là Chu Văn Đạt, nhưng Lưu Ly phớt lờ hắn ta, đám đông nhường đường cho cô, trước ánh mắt biết ơn hoặc ngưỡng mộ của mọi người, Lưu Ly cùng Cố Tại Ngôn bước ra khỏi nha môn.
Về phần Chu Văn Đạt, đừng gấp, sau này vẫn còn cơ hội gặp lại, dù sao cô vẫn cần đòi lại món nợ hôm nay.
Nhưng hôm nay là tết nguyên tiêu, cô không muốn phá hỏng không khí lễ hội chút nào.
Lưu Ly không hề biết rằng, sau khi cô rời khỏi nha môn, miệng truyền miệng, cái danh thần y của cô đã bén rễ ở huyện Lâm An, cũng khiến sau này cô gặp phải chút rắc rối. Nhưng tạm thời chưa nói tới chuyện này mà phải nói tới bên Bình Bình và Yên Yên trước.
Sau khi Lưu Ly và Cố Tại Ngôn rời đi, Bình Bình và Yên Yên thực sự không có hứng thú với việc dạo phố vào ban ngày mà chỉ háo hức với lễ hội đèn lồng vào ban đêm.
Tuy nhiên, hai đứa trẻ vẫn rất hiểu chuyện, thấy Hỷ Bảo rất háo hức với khung cảnh náo nhiệt này nên sau khi đậu xe ngựa ở trạch viện, hai bé liền chủ động đề nghị dạo phố.
Bình Bình và Yên Yên biết rằng nhiều người thế này rất nguy hiểm nên hai anh em luôn nắm tay nhau để không làm Tại Lâm và Bạch Nhạc lo lắng.
Nhưng vì thực sự quá đông, hai đứa trẻ lại quá nhỏ nên chỉ trong một thời gian ngắn, họ liền bị tách khỏi Hỷ Bảo.
Lúc này, Tại Lâm ở khá gần Hỷ Bảo, còn Bạch Nhạc lại luôn quan sát Bình Bình và Yên Yên nên cuối cùng năm người liền bị tách làm hai nửa.
May mà khi vừa thấy Bình Bình và Yên Yên cách mình càng lúc càng xa, Bạch Nhạc liền kịp thời tóm lấy bọn họ nên mới chỉ tính là hoảng hốt một trận thôi.
Chỉ là không dễ tìm thấy Hỷ Bảo và Tại Lâm trong tình huống này nên họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo dòng người.
"Rốt cuộc bọn họ muốn đi đâu vậy?" Yên Yên kinh ngạc, vì thực sự quá nhiều người nên cô bé chẳng nhìn thấy gì cả.
Bạch Nhạc cũng đề nghị bế cô bé nhưng lại bị Yên Yên từ chối.
Suy nghĩ của Yên Yên rất đơn giản, nếu dì Bạch Nhạc bế cô thì để anh trai đi một mình cũng không ổn lắm.
Nếu dì Bạch Nhạc bế cả cô bé và anh trai thì dì Bạch Nhạc sẽ bị mệt, bởi vì cô bé và anh trai gần đây đều cao lên, nặng hơn lúc trước rất nhiều, mà dì Bạch Nhạc còn có vẻ gầy hơn cả mẹ nhà mình.
Bạch Nhạc không biết những suy nghĩ trong lòng Yên Yên, thấy cô bé từ chối, nàng ta cũng không hỏi nữa.
Nghe Yên Yên hỏi thế, Bạch Nhạc liền tìm một người qua đường để hỏi tình hình.
"Ồ, cửa hàng sách phía trước trên phố Tam Tinh đang đoán đèn lồng, nghe nói giải nhất sẽ được năm mươi lạng bạc."
Thông thường, đoán đèn lồng đều được cử hành vào ban đêm, nhưng vào ban đêm, nơi nơi đều đoán đèn lồng, giải thưởng cũng không hậu hĩnh như thế, vì vậy mọi người thường tản ra khắp nơi chứ không chỉ tập trung về một hướng như thế này.
Vừa nghe tới việc người chiến thắng sẽ nhận được năm mươi lượng bạc, hai mắt Yên Yên liền sáng lên nhưng Bình Bình lại không hứng thú lắm.
Lúc này, người qua đường bị Bạch Nhạc chặn lại nói tiếp: "À đúng rồi, không chỉ có năm mươi lượng bạc, còn có một bộ tứ bảo thư pháp đỉnh cấp.”
Ngay sau đó, cả Yên Yên và Bình Bình đều hứng thú bừng bừng.
Vì vậy, ba người họ đi theo đám đông đến phố Tam Tinh.
Sau khi Hỷ Bảo đi lạc, tất cả sự phấn khích trước đó đều thay thế bằng sự sợ hãi.
Khi Hỷ Bảo còn đang không biết nên làm như thế nào thì một âm thanh ác ý rất rõ vang lên sau lưng cậu bé: "Nhóc con, bị tách khỏi người nhà rồi sao?
Từ nhỏ, Hỷ Bảo và Khương lão phu nhân đã nương tựa vào nhau, Khương lão phu nhân chỉ có một đứa cháu trai này, vì sợ cháu trai bị bắt cóc nên bà luôn dặn Hỷ Bảo không được nói chuyện với người lạ, cũng không được tuỳ tiện đi theo người lạ.
Vì vậy, khi Hỷ Bảo quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mày tinh quái, ánh mắt cậu bé càng thêm cảnh giác.
Người đàn ông mắt chột không ngờ rằng Hỷ Bảo sẽ cảnh giác với mình, hắn ta nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh đứa trẻ này không có người thân nên người đàn ông mắt chột đưa tay về phía Hỷ Bảo và nói: “Nhóc con, ngươi cứ đi theo ta đã, ta giúp ngươi đi tìm người nhà.”
"Ngươi là kẻ bắt cóc, ta không đi cùng ngươi." Hỷ Bảo hét lớn.
Người qua đường nghe vậy lập tức nhìn người đàn ông mắt chột với ánh mắt không mấy thiện cảm, người đàn ông mắt chột không những không hoảng sợ mà còn nhìn những người đó áy náy nói: "Thật xin lỗi, trẻ con trong nhà nghịch ngợm, haiz, trẻ con không hiểu chuyện nên cũng chẳng còn cách nào khác.”
Sau khi người đàn ông mắt chột nói thế, những người qua đường cũng hiểu ra.
Ai mà chưa từng gặp con nít quậy chứ?
Thấy người qua đường tin lời của người đàn ông mắt chột, Hỷ Bảo không khỏi có chút lo lắng: "Không phải, hắn ta thực sự là kẻ bắt cóc, ta thực sự không biết hắn ta.”
Nghe thế, hắn ta không chút khách khí gõ nhẹ vào đầu Hỷ Bảo, giống như cha mẹ đang dạy con mình.
"Tiểu tử này, ngươi đừng quậy nữa, về nhà xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào."
Vừa nói, hắn ta vừa kéo Hỷ Bảo đi, dù Hỷ Bảo có la hét thế nào, người đàn ông mắt chột cũng không buông tay, người qua đường cũng chỉ tưởng là hai cha con nên đều không để bụng.
Khi Hỷ Bảo tưởng mình thật sự sắp bị bắt cóc thì sau lưng cậu bé vang lên một giọng nói quen thuộc: “Ngươi định dắt con ta đi đâu?”
Cùng lúc đó, một bàn tay đặt lên vai của người đàn ông mắt chột.
Người đàn ông mắt chuột còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo hắn ta đã bị ngã lăn ra đất, ngã tới mức đầu óc choáng váng.
Sau khi được tự do, Hỷ Bảo cực kỳ kích động: “Tại Lâm thúc thúc.” Sau đó cậu liền chạy về phía Tại Lâm và ôm chặt chân hắn.
Lúc này Bình Bình và Yên Yên đã được Bạch Nhạc đẫn đến hiệu sách trên phố Tam Tinh.
Rất nhiều người đang chen chúc trước cửa hiệu sách, nhưng không có nhiều người thực sự đọc sách.
Hiệu sách tổng cộng có mười câu đố đèn lồng, chỉ những người đã đoán đúng cả mười câu đố mới có thể vào trong và đoán câu đố đèn lồng cuối cùng.
Mười câu đố đèn lồng đã rất khó rồi, nhưng người khó khăn lắm mới đoán được mười câu đố đèn lồng cuối cùng đều phải lắc đầu đi ra.
Câu đố đầu tiên là “Phẩm thường đỗ khang tôn bàn không” (đoán tên một loại hoa), câu đố thứ hai là nhỏ mà có võ già tất thành tựu(đoán tên một cuốn sách), nói miệng lại tốn sức(đoán một chữ), khói lửa không gần thì yên tâm(đoán một chữ)….
Yên Yên ngơ ngác, rồi nhìn anh trai mình.
Bình Bình suy nghĩ một hồi rồi đi lên xin giấy bút, viết từng đáp án lên giấy.
"Đứa trẻ này mới bao nhiêu tuổi mà đến đoán đèn lồng chứ?”
"Ta thấy nó chỉ đang nghịch ngợm thôi….”
Mọi người bàn tán xôn xao, họ đều cảm thấy Bình Bình chỉ tới đây nghịch.
Mà ông lão tóc hoa râm đang canh giữ câu đố đèn lồng chỉ nhìn tờ đáp án, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Trên giấy là "Đệ Đường, Trung Dung, Gia, Ân…” tất cả đáp án đều đúng.
Nếu lão gia biết chuyện này thì chắc chắn người sẽ giữ nhân tài bên cạnh.