“Khác, khác nhau!” Có người kêu lên.
"Tại sao thứ trong hai bình lại khác nhau? Rõ ràng là mua ở cùng một cửa hàng mà." Có người hỏi.
"Đúng vậy, thứ trong tay nha phủ mặt tròn có kết cấu khá đều, mùi thơm nhẹ, hơi dính. Còn thứ trong tay nha phủ mặt dài có cặn, hơi loãng và có mùi gắt.”
"..."
Khi hai nha phủ đã đi hết một vòng, nhiều người đều im lặng.
Sản phẩm chăm sóc da có bao bì giống nhau nhưng lại có kết cấu khác nhau, rõ ràng một trong hai là hàng giả.
Lúc này, Lưu Ly bắt đầu khiến mọi người bối rối: "Lúc trước ta đến Chu Ký mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da, mùi của những sản phẩm đó hơi hắc, nhưng mỹ phẩm dưỡng da mà Chu Kỵ tặng cho huyện lệnh phu nhân lại là hàng thật.”
Sau khi dừng một chút, Lưu Ly nhìn vị phu nhân ăn mặc sang trọng trước mặt: “Những sản phẩm dưỡng da ta lấy từ vị phu nhân ăn mặc sang trọng kia đúng là sản phẩm từ xưởng của Mộc Sương Các, còn đồ của vị cô nương ăn mặc bình thường kia là hàng giả. Vì vậy ta nghi ngờ Chu Ký nhìn mặt bán hàng, với những người có quyền có tiền thì họ bán sản phẩm do Mộc Sương Các sản xuất, còn với những người không quyền không thế Chu Ký không sợ đắc tội thì họ sẽ bán hàng giả. Nếu mọi người không tin thì có thể tự mình kiểm chứng.”
Chuyện này thực ra là suy đoán của Lưu Ly.
Nhưng suy đoán này khá hợp lý, vì vậy Lưu Ly tin rằng suy đoán của mình là đúng.
Sau khi nghe Lưu Ly nói xong, ánh mặt vị phu nhân được Lưu Ly vô tình khen ngợi kia đã ôn hoà hơn rất nhiều.
Lưu Ly liếc mắt thấy hết nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, chỉ bình tĩnh đứng đó chờ mọi người tự mình nghiệm chứng.
Lúc này Chu Chính Thọ mới ý thức được mình đã gặp Lưu Ly ở đâu, chẳng phải là ở tiệm Son phấn Chu Ký sao? Nhưng lúc này mới nhớ ra đã quá muộn.
Sau khi nghe Lưu Ly nói xong, những người đứng xem cũng bắt đầu kiểm tra đồ trong tay mình, quả nhiên đồ vật trong tay những người hơi có bối cảnh một chút đều có mùi nhẹ, kết cấu mềm mượt.
Nhưng những thứ mà người bình thường mua đều là hàng giả, có mùi nồng và kết cấu tệ.
Trong phút chốc, người mua và những người phụ nữ bị huy dung đều giận dữ nhìn Chu Chính Thọ.
Lúc này bọn họ gần như đều tin rồi, mặt họ bị huỷ là do Chu Chính Thọ bán cho bọn họ hàng giả.
Quá nhiều ánh mắt đổ dồn vào Chu Chính Thọ khiến ông ta thậm chí còn không có dũng khí để ngẩng đầu lên chứ đừng nói đến việc giảo biện.
Đã đến lúc này rồi, còn giảo biện gì nữa.
Thấy vậy, Quách Tế Chung cũng cho rằng vụ án có thể được giải quyết rồi nên vỗ phách tuyên bố: "Chuyện này hiện đã được đưa ra ánh sáng, bổn quan tuyên bố….”
“Đợi đã.” Đúng lúc này, một thanh âm từ sau đám đông truyền đến, cắt ngang câu nói của Quách Tế Chung.
Sau đó, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước vào cửa.
Nhìn vào trang phục và đôi mắt kiếm của hắn ta, có thể nói người đàn ông này không phú cũng quý.
Khi bước vào, ánh mắt hắn ta nhìn Lưu Ly có chút âm trầm nhưng trong phút chốc, hắn liền dời tầm mắt.
“Nhị thiếu gia!” Nhìn thấy người tới, Chu Chính Thọ liền mừng rỡ.
Lưu Ly hơi híp mắt, Nhị thiếu gia?
Cô đã nghe ngóng về Chu Chính Thọ, ông ta là người của nhà họ Chu ở Tỉnh Thành.
Người họ Chu ở trấn Biên Lư chỉ là một nhánh phụ của nhà họ Chu, đương nhiên không thể nào có chuyện người họ Chu ở Tỉnh Thành lại kích động khi gặp người nhà họ Chu ở trấn Biên Lư được.
Vì vậy, vị nhị thiếu gia vừa bước vào này là nhị thiếu gia của nhà họ Chu ở Tỉnh Thành sao?
Ngay khi Chu Văn Đạt, nhị thiếu gia của nhà họ Chu ở Tỉnh Thành vừa bước vào, hắn ta đã hành lễ với Quách Tế Chung, rồi chậm rãi nói: "Ta đã nghe về mọi chuyện xảy ra ở đây, nhưng ..."
Dừng một chút, Chu Văn Đạt cười nhếch mép rồi nhìn Lưu Ly: "Ngươi đã hợp tác cùng Chu gia chúng ta rồi, sao bây giờ lại không dám nhận? Lưu đông gia thất hứa quá đó.”
Hắt nước bẩn! Người này nhất định muốn hắn nước bẩn.
Lưu Ly thầm suy nghĩ những ánh mắt nhìn Chu Văn Đạt cũng chẳng thay đổi gì nhiều, cô không chút khách khí hỏi: “Ta biết ngươi sao?”
Chu Văn Đạt nghẹn họng, không ngờ Lưu Ly lại thẳng thắn như vậy.
Nhưng chỉ một lúc sau, Chu Văn Đạt nói: "Lưu nương tử của thôn Đại Vĩ, sao ta không biết chứ? Ngươi mới thành hôn chưa bao lâu mà đã không quen ta rồi?”
Lời này hiển nhiên là ám chỉ ý gì đó, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn Lưu Ly hơi thay đổi, nhưng Lưu Ly vẫn như cũ bình tĩnh, chỉ hỏi: "Ngươi là ai mà ta phải nhớ ngươi? Ngươi cũng đâu khiến ta thích bằng ngân lượng đâu.”
Chu Văn Đạt: "..." Hắn biết người phụ nữ này rất khó đối phó, nhưng không ngờ cô ta lại khó đối phó như vậy.
Nghe thế, dù tình huống có thích hợp hay không thì người nghe đều không nhịn được mà bật cười.
Sau khi vứt cơn giận ra sau đầu, Chu Văn Đạt đã kể tất cả thông tin về Lưu Ly một cách chi tiết đến mức mọi người không thể không cảm thấy rằng quan hệ giữa hai người không bình thường, thậm chí một số người còn quên cả vụ án.
Lưu Ly vẫn bình tĩnh, nhưng cô vô thức liếc nhìn Cố Tại Ngôn.
Ngay khi nhìn về phía Cố Tại Ngôn, cô đã bắt gặp ánh mắt của hắn.
Lưu Ly: "..." Không liên quan đến ta.
Cố Tại Ngôn: "..." Dù có liên quan đến nàng hay không thì đêm nay nàng chết chắc rồi.
Lưu Ly: "..." Muốn chạy quá, phải làm sao đây? Có ai không, gấp!!!
Khi một người đàn ông ghen thì thật sự rất đáng sợ.
Để giảm bớt cơn giận của Cố Tại Ngôn, cũng vì xuống được giường đêm nay, Lưu Ly quyết định tốc chiến tốc thắng, phản kích lại lời của Chu Văn Đạt.
"Ta biết Chu gia các người gia nghiệp lớn, muốn tra thông tin về ta chỉ là chuyện đơn giản. không lẽ Chu nhị thiếu cho rằng ngươi biết một chút chuyện quá khứ của ta là muốn biên gì thì biên sao, là đủ để chứng minh chúng ta từng hợp tác sao?”
Chu Văn Đạt: “Ta chỉ muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng chúng ta có quen biết nhau. Những thứ đó thực sự là do ngươi uỷ quyền cho nhà họ Chu hợp tác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!