Trước lời đồng ý của Lưu Ly, mọi người vừa không nói nên lời, vừa cảm thấy tiếc nuối.
Bởi vì bọn họ ai cũng nghĩ như Chu Toàn Phúc, rằng Lưu Ly không thể chữa lành khuôn mặt của người phụ nữ trong một thời gian ngắn như thế.
“Nếu đã đặt cược thì nên tới lúc công bố rồi nhỉ.” Chu Toàn Phúc ra vẻ như nắm chắc thắng lợi trong tay.
Lưu Ly bước sang một bên, thản nhiên nhìn về phía Chu Toàn Phúc: “Nếu ông đã sốt ruột như thế thì chi bằng ông tự mình nhận lấy đáp án nhỉ?”
Chu Toàn Phúc cau mày, nhìn Lưu Ly trong mắt có chút nghi hoặc.
Sao trên gương mặt nàng ta không có chút vẻ hoảng sợ nào? Chẳng lẽ nàng ta thật sự chữa khỏi được mặt cho người phụ nữ đó sao?
Nghĩ tới đây, Chu Toàn Phúc liền phủ định suy nghĩ cực kỳ ngớ ngẩn này.
Để không để bản thân tự doạ bản thân, Chu Toàn Phúc không trì hoãn nữa, đi thẳng về phía người phụ nữ.
Chỉ là rất kỳ lạ, càng đến gần người phụ nữ đó, ông ta càng cảm thấy bối rối.
Chịu đựng nỗi bất an trong lòng, Chu Toàn Phúc gỡ bỏ khăn che mặt của người phụ nữ.
Trong phút chốc, xung quanh yên lặng.
“Không ...” Chu Toàn Phúc kinh ngạc lùi về phía sau: “Không thể nào.”
Những người khác nóng lòng muốn biết kết quả đều nhìn về phía người phụ nữ, đột nhiên hiện trường càng thêm yên tĩnh.
Không ai tin rằng một khuôn mặt vẫn còn kinh khủng khi bước vào ban nãy, khi bước ra lại hoàn toàn trở lại bình thường.
Ngay cả làn da cũng trông rất mịn màng, không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào, cứ như là một người khác vậy.
Sau khi sửng sốt trong nháy mắt, Chu Toàn Phúc nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ vào người phụ nữ: “Ngươi là ai? Ngươi được cô ta ở đâu tìm về để mạo danh?”
Không chỉ Chu Toàn Phúc nghi ngờ về thân phận của người phụ nữ, mà ngay cả những người xem xung quang cũng đặt câu hỏi về thân phận của người phụ nữ.
Dù sao không ai tin rằng khuôn mặt của một người thực sự có thể khôi phục lại bình thường trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Chà, nếu như trước đây Lưu Ly không có nước suối linh tuyền, Lưu Ly cũng sẽ nghi ngờ, cho dù cô là nhà điều chế thuốc tài giỏi nhất, cũng phải mất một hai ngày mới có thể khôi phục khuôn mặt được.
Nhưng những người này nghi ngờ cũng vô dụng, sự thật là sự thật.
Không đợi Lưu Ly giải thích, một số phụ nữ bị huỷ dung trong đám đông đã nhận ra thân phận của người phụ nữ: “Thanh Nương, cô thật sự là Thanh Nương?”
Người phụ nữ được gọi là Thanh Nương khẽ gật đầu, sau đó tháo băng gạc màu trắng dính máu trên trán xuống: “Ta là Thanh Nương, không ai mạo danh ta cả.”
Giọng nói vẫn là giọng nói quen thuộc với mọi người, vị trí vết thương vẫn quen thuộc với mọi người, cứ thế này thì không ai nghi ngờ thân phận của Thanh Nương được.
Người phụ nữ đang nói chuyện với Thanh Nương là bạn thân của Thanh Nương, nàng ấy còn đưa Thanh Nương đến Chu Ký để mua đồ.
Thấy Thanh Nương nói chuyện, nàng ấy nhìn Lưu Ly vô cùng kích động: “Nữ thần y, cứu ta, cứu ta.”
Ngay khi một người lên tiếng, những người bị huỷ dung còn lại xúm lại như thể họ nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lần lượt cầu xin Lưu Ly.
Sau khi sững sờ trong chốc lát, Chu Toàn Phúc nhanh chóng hoàn hồn, lúc này mới nghĩ tới việc lẻn đi.
Nhưng Cố Tại Ngôn đang đứng ở cửa sao có thể để ông ta rời đi, ông ta chỉ cần nhấc người một cái đã bị chặn lại: “Muốn trốn?”
Chỉ hai chữ này, cùng với đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, và uy áp vô hình phát ra từ người Cố Tại Ngôn, khiến Chu Toàn Phúc bị doạ cho suýt nữa bủn rủn ngã ra đất.
Lưu Ly liếc qua đám đông nhìn về phía cánh cửa, sau đó làm động tác kêu mọi người im lặng: “Cứu các người không khó, chỉ là vừa rồi các người đã nghe cá cược của ta, chỉ là không biết các người có bằng lòng cùng ta…”
Nói rồi, Lưu Ly lại chỉ vào Chu Toàn Phúc ở cửa, khóe môi hơi cong lên: “Và ông ta đi đến nha môn để cáo trạng?”
Hầu hết người bình thường đều không muốn đến nha môn, nhưng vì thể diện của chính mình và vì công lý, những người phụ nữ này đều đồng ý.
Chẳng qua là có người bất an: “Nếu chúng ta đi đến nha môn cáo trạng, cô sẽ thật sự trị khỏi mặt cho chúng ta sao?”
Lưu Ly gật đầu: “Đúng, tất cả đều miễn phí.”
Khoảng hai phần lợi nhuận từ thuốc của cô được sử dụng làm công ích, việc điều trị miễn phí cho vài người cũng không phải áp lực quá lớn.
“Vậy, chúng ta sẽ kiện ai?” Có người hỏi.
“Đương nhiên là kiện Mộc Sương Các.” Lưu Ly đáp.
Sau đó mọi người đều cảm thấy yên tâm.
Cho dù Chu Toàn Phúc muốn rời đi thế nào đi chăng nữa cũng không thể rời đi, cuối cùng bị đám người vây lại, đi về phía nha môn.
Lúc này, huyện lệnh Quách Tế Chung đang ở trong nhà cách nha môn không xa chơi đùa với hai đứa con trai của mình, cô con gái lớn đang cầm khung thêu, thêu từng mũi chỉ của bông hoa, còn Nhiêu Thanh Nhã thì ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn chồng con, hạnh phúc ấm êm.
Quách Bình Sương đâm mũi cuối cùng xuống khung thêu, hoa đào trên tay đã hoàn thành, Quách Bình Sương không thể ngồi yên được nữa, đặt khung thêu trên tay xuống.
“Cha, tối nay cha có cùng mẹ, các đệ đệ và con đi đến Lễ hội hoa đăng không?” Quách Bình Sương lộ vẻ mong đợi.
Cha của cô bé là một vị quan tốt, cho nên dù nha môn đang trong kỳ nghỉ, nhưng chỉ cần có chuyện gì trong nha môn, ông nhất định sẽ đi xử lý, vậy nên rất hiếm khi có thể xin cha đi chơi cùng với cô bé và mẹ.
Lễ hội hoa đăng là một trong số ít lễ hội lớn trong năm. Quách Bình Sương đã luôn thích lễ hội này kể từ khi cô bé có thể ghi nhớ sự vật được, nhưng kể từ khi cha cô bé trở thành huyện lệnh, cha không đến cùng cô bé chơi lễ hội hoa đăng lần nào nữa.
Quách Tế Chung đặt con trai xuống, giao cho vú nuôi bên cạnh, nói: “Các đệ đệ còn nhỏ, không đưa chúng theo được. Một nhà ba người của chúng ta sẽ đi.”
Quách Tế Chung vừa dứt lời, Quách Bình Sương còn chưa kịp vui mừng, liền thấy một người hầu vội vàng chạy vào: “Lão gia, lão gia không hay rồi, có người đánh trống kêu oan.”
Quách Tế Chung vừa mới hứa với con gái mình sẽ đi Lễ hội hoa đăng tối nay: “...”
Quách Tế Chung nhìn Quách Bình Sương với ánh mắt có lỗi, nhưng chỉ thấy Quách Bình Sương đã tức giận quay mặt đi.
Nhìn thấy Quách Bình Sương như vậy, Nhiêu Thanh Nhã không khỏi lấy đầu ngón tay chọc vào đầu Quách Bình Sương: “Con đây, còn giận cha con nữa, biết đâu lần này mọi chuyện thuận lợi, cha con có thể trở về trước buổi tối để đi với con thì sao.”
Nhiêu Thanh Nhã nói rồi, bèn nhìn Quách Tế Chung: “Chàng đi đi, Sương Nhi có ta lo rồi, chú ý an toàn.”
Quách Tế Chung rất cảm động trước sự hiểu chuyện của Nhiêu Thanh Nhã, cổ họng như nghẹn lại, hắn rất muốn nói gác lại vụ án ngày mai mới xét xử, nhưng lời nói vừa thốt ra đến miệng lại thôi: “Khổ cho nàng rồi, Nhã Nhi.”
Nhiêu Thanh Nhã mỉm cười, vẫy tay với Quách Tế Chung.