Người đi ra từ đằng sau Đồng Nhân Đường đương nhiên là Lưu Ly và Cố Tại Ngôn.
Thì ra vì ở đằng trước tập trung quá nhiều người, Cố Tại Ngôn đưa Lưu Ly vòng ra đằng sau Đồng Nhân Đường, trực tiếp trèo tường vào, vừa hay đụng phải Ngô đại phu lật sách y không có tác dụng đi ra từ trong phòng.
Thấy có người tự dưng xuất hiện ở hậu viện của tiệm thuốc của mình, Ngô đại phu đã sửng sốt thốt lên, đương nhiên cuối cùng bị tiếng ồn ở đằng trước che đậy.
“Ta là đại phu, có thể chữa trị mặt của bọn họ.” Lưu Ly trực tiếp tỏ rõ thân phận, nói rõ mục đích tới đây.
Nếu là bình thường, một nữ tử trẻ trèo tường vào nói mình là đại phu, còn chữa được bệnh lạ phức tạp mà ông ta cũng không biết, Ngô đại phu đương nhiên sẽ không tin.
Nhưng Nhân Thọ Đường ở trấn Biên Lư trong khoảng thời gian này có một đại phu trẻ rất giỏi chữa bệnh lạ phức tạp, hơn nữa còn biết châm cứu, tuy không có thời gian đi gặp, nhưng suy cho cùng sự tích của nữ đại phu trẻ đó vẫn truyền khắp giới đại phu, cho nên Ngô đại phu cũng không dám tùy tiện làm phật ý Lưu Ly.
Vì điểm này, cảm xúc trong lòng Ngô đại phu bình tĩnh hơn, sau đó bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bèn vô thức hỏi: “Vậy cô biết châm cứu không?”
Lưu Ly gật đầu: “Biết.”
Nét thẳng thắn đó khiến Ngô đại phu không còn nghi ngờ gì nữa.
Ngô đại phu lại hỏi: “Cô là đại phu ngồi sảnh của Nhân Thọ Đường ở trấn Biên Lư sao?”
Lưu Ly lại gật đầu: “Đúng vậy.”
Mắt của Ngô đại phu sáng lên, vẻ mặt vừa vui mừng vừa phấn khích: “Đúng là cô, đúng là cô!”
Nếu Ngô đại phu là người hiện đại, nhất định sẽ cảm thấy mình lúc này chắc chắn đã trúng thưởng lớn.
Thuật châm cứu, thuật châm cứu thất truyền đã lâu, thuật châm cứu mà ông ta luôn muốn chiêm ngưỡng, người biết thuật châm cứu lại đứng ở trước mặt ông ta, thật sự không uổng kiếp này, không uổng kiếp này.
Ngô đại phu kích động tới mức có hơi không biết làm gì, Lưu Ly cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài thì không có trì hoãn nữa, chỉ nói với Ngô đại phu: “Làm phiền ông ra ngoài nói với bọn họ, mặt của bọn họ ta có thể chữa trị.”
Ngô đại phu lần nữa nghe thấy lời này thì đã không có tâm trạng như lần đầu nghe.
Vừa rồi ông ta chỉ cảm thấy Lưu Ly có thể là đang nói phét, nhưng bây giờ ông ta lại vô cùng tin.
Tuy rất muốn ở giữ lại nói một câu muốn quan sát học hỏi thuật châm cứu của Lưu Ly, nhưng Ngô đại phu suy cho cùng vẫn lo cho những nữ tử đáng thương bên ngoài, dù có do dự nhưng vẫn chọn đi ra.
Vì vậy nên có cảnh Ngô đại phu phấn khích đi ra hô lớn được cứu rồi như kia.
Khi mọi người cho rằng Ngô đại phu có cách chữa trị mặt của bọn họ, Lưu Ly vừa hay đi ra, lời phía trước của Ngô đại phu chưa thể nói hết, bây giờ vừa hay nhìn thấy Lưu Ly đi ra thì đưa tay chỉ về phía Lưu Ly: “Chính là cô ấy, cô ấy có thể chữa mặt của mọi người.”
Một đám nữ tử bị hủy dung nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn Lưu Ly toát ra sự nghi ngờ.
Dù sao Lưu Ly trông quá ít tuổi, hơn nữa còn là nữ tử.
Ngô đại phu nhìn ra ý nghĩ trong lòng những người này, hừ một tiếng: “Mọi người từng nghe nói tới nữ đại phu ngồi sảnh của Nhân Thọ Đường ở trấn Biên Lư dạo gần đây chưa? Chính là nữ đại phu chữa trị được bệnh nan y như bệnh tim, hen suyễn, trúng gió?”
Thấy mọi người có vẻ mặt không tin, Ngô đại phu ra vẻ kiêu ngạo hơi hất cằm lên, chỉ vào Lưu Ly: “Chính là cô ấy, bây giờ mọi người đã tin cô ấy có thể chữa khỏi mặt của mọi người chưa?”
Dáng vẻ này của Ngô đại phu giống như người chữa trị những căn bệnh khó chữa đó là bản thân ông ta, khiến cho Lưu Ly có chút dở khóc dở cười.
Chu Chính Thọ thấy mình không dễ gì mới thuyết phục được người chuẩn bị tới trấn Biên Lư tìm Mộc Sương Các gây sự thì bị Ngô đại phu phá hỏng, sắc mặt có hơi méo mó.
Vừa hay lúc này, Lưu Ly nhìn về phía Chu Chính Thọ, hai người nhìn nhau.
Chu Chính Thọ hơi sững người, cứ cảm thấy Lưu Ly có hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Nhưng Chu Chính Thọ hiện nay cũng không phải lúc đi nghĩ xem Lưu Ly là ai, kế hoạch hiện nay là không thể để nữ nhân nghe nói là nữ thần y mới xuất hiện ở trấn Biên Lư này khám cho những nữ tử này.
Vì vậy Chu Chính Thọ bước lên một bước, nghi ngờ Ngô đại phu: “Ngô đại phu, người này từ đâu chui ra? Đừng để cô ta nói mình có thể chữa mặt của bọn họ thì Ngô đại phu ông tin luôn.”
Ngô đại phu nghĩ vậy thì có hơi ngỡ ngàng trong phút chốc, bởi vì Lưu Ly quả thật là tự dưng ‘chui’ ra, hơn nữa bản thân Lưu Ly nói có thể chữa được mặt của những nữ tử này.
Nhân cơ hội này, Chu Chính Thọ tiếp tục: “Huống chi, cô ta ngay cả mặt của nam nhân đứng ở bên cạnh cô ta cũng không chữa được thì làm sao chữa được mặt của mọi người?”
Chu Chính Thọ cố ý xúc giục, khiến ánh sáng nhen nhóm hy vọng trong mắt những cô gái kia lập tức bị dập tắt.
Đúng vậy, ngay cả vết sẹo kinh người trên mặt của nam nhân bên cạnh cô cũng không chữa được thì làm sao có thể chữa được vết sẹo trên mặt bọn họ?
Thấy những nữ nhân đó rõ ràng đã dao động, Chu Chính Thọ mặt mày đắc ý.
Lưu Ly thấy cảnh tượng này, lại không hề khẩn trương, cũng không muốn phản bác ý của Chu Chính Thọ, mà ánh mắt quét qua, quét tới những nữ tử bị hủy dung ở trong sảnh, khẽ nói:
“Có thể chữa khỏi mặt của mọi người hay không, mọi người ai lên thử thì biết.”
Chu Chính Thọ: “Mọi người đừng nghe cô ta, cái này nếu thử thật, mặt của mọi người có thể không cứu được nữa.”
Sau khi nghe thấy lời của Lưu Ly, đương nhiên có nữ tử muốn thử, dù sao cũng đã hủy dung rồi, để người ta thử, còn nước còn tát.
Nhưng lời của Chu Chính Thọ lại khiến bọn họ sợ hãi.
Nếu thử, mặt hỏng hơn, làm trì hoãn việc chữa trị về sau thì phải làm sao?
Nhất thời không ai nhúc nhích.
Mà Lưu Ly đứng ở đó bất động như núi, không hề hoảng hốt cũng không thấy ngại ngùng, cả người đều tỏa ra một sự tự tin và điềm nhiên.
Lưu Ly như vậy khiến người khác không nhịn được mà sinh ra vài phần tin tưởng.
Nhất thời trong Đồng Nhân Đường yên tĩnh tới lạ thường.
Giống như lúc này không ai đưa ra được quyết định.
Chu Chính Thọ thấy vậy, đang muốn xúi giục bọn họ mau chóng tới trấn Biên Lư.
Tuy nhiên không đợi ông ta mở miệng thì thấy Lưu Ly đã động.
Lưu Ly lúc này là tâm điểm trong mắt mọi người, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người cô.
Mọi người đều muốn xem Lưu Ly muốn làm gì.
Tuy nhiên ngay sau đó, mọi người lại ngơ luôn.
Bởi vì Lưu Ly đi về phía cửa, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không có thay đổi gì, ngay cả bước chân của cô cũng ung dung, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh.
Có người vây xem thấy Lưu Ly đi về phía cửa thì không nhịn được hỏi: “Tiểu nương tử, cô là muốn đi đâu?”
Lưu Ly hơi liếc nhìn người đặt câu hỏi đó, hờ hững nói: “Không ai cần ta chữa trị, ta đương nhiên không cần ở lại nữa.”
Nói xong, Lưu Ly khẽ mỉm cười với mọi người: “Hôm nay là tết nguyên tiêu, mọi người cũng không cần tập trung ở đây, đi chơi cho tận hứng đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!