“Đồ của Mộc Sương Các thật sự không ra gì, vì để kiếm chút tiền bẩn, vậy mà hại nhiều người như vậy, thật sự táng tận lương tâm, người từ địa phương nhỏ đúng là tới từ địa phương nhỏ, trong mắt chỉ có tiền.
“Lại không à? Vẫn là tiệm son phấn Chu Ký có lương tâm, bởi vì bán đồ của Mộc Sương Các mà dẫn tới khách hàng bị hủy dung mà cảm thấy áy náy, lúc này mới đưa mọi người tới y quán, hơn nữa còn bao phí thuốc men, mỗi nhà còn được bồi thường 1 lượng bạc.”
“Như vậy thì có tác dụng gì chứ? Những đại phu của y quán đó cũng không cứu được mặt của bọn họ, nghe nói còn có người tìm chết ở trong y quán, nếu không phải Chu Ký quản sự khuyên người ta quay về, nói muốn chết cũng phải đợi đòi lại công bằng rồi hẵng chết, nếu không còn có một đống người tìm tới cái chết.”
“Vậy nên mới nói Mộc Sương Các bị thần kinh, nghe nói hôm nay bọn họ muốn tập hợp lại với nhau đi tới trấn Biên Lư đòi lại công đạo.”
“Chỉ là đáng tiếc tết nguyên tiêu hôm nay...”
Chính vì đường bị chặn, xe ngựa đi rất chậm, cho nên khiến người trong xe ngựa nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt của Bạch Nhạc không vui, nhìn sang Lưu Ly: “Phu nhân, chuyện này phải làm sao?”
Bọn họ cũng đã tới trong huyện, nếu những người đó thật sự tìm tới Mộc Sương Các, người ở lại Mộc Sương Các e là không chống đỡ được.
Lưu Ly sau khi không vui trong chốc lát cũng bình tĩnh lại, nghe Bạch Nhạc hỏi như này, Lưu Ly cũng có vẻ định liệu trước.
Vén rèm xe ra, Lưu Ly bảo Tại Lâm dừng xuống xe ngựa.
Xe ngựa dừng ở trong đám đông, đương nhiên dẫn tới sự bất mãn của không ít người, nhưng thấy người đi ra từ trong xe ngựa là một nữ tử xinh đẹp, tiếng bất mãn của mọi người nhỏ lại.
Lưu Ly xuống xe ngựa, thấy Bạch Nhạc cũng muốn đi theo xuống thì lên tiếng cản lại: “Chuyện này ta xử lý là được, cô và Tại Lâm bảo vệ ba đứa trẻ, chơi với chúng trước.”
Cô muốn giải quyết trước chuyện này, buổi tối cả gia đình cùng nhau đi xem hoa đăng.
Bạch Nhạc nghe vậy, chỉ đành dừng động tác xuống xe ngựa.
Khi Lưu Ly xuống xe ngựa, Cố Tại Ngôn tới bên cạnh Lưu Ly, còn ngựa của hắn thì do Ám Ngũ giữ, Lưu Ly cũng không nhìn thấy.
“Có chủ ý không?” Cố Tại Ngôn hiểu tính cách của Lưu Ly, lời bàn luận trong đám người hắn đương nhiên nghe thấy hết.
Chuyện này nếu hắn xử lý sẽ rất dễ giải quyết, nhưng hắn biết rõ Lưu Ly muốn tự mình giải quyết.
Lưu Ly gật đầu: “Ta muốn tới y quán trước.”
Nói xong, Lưu Ly bèn tìm một người qua đường đang bàn luận chuyện sản phẩm chăm sóc da của Mộc Sương Các hỏi Chu Ký đưa những người đó tới y quán nào, phải đi thế nào.
Người qua đường đó thấy dáng vẻ xinh đẹp mềm mại của Lưu Ly, nhất thời có chút ngây người.
Khi Cố Tại Ngôn có hơi tức giận muốn kéo Lưu Ly trở về, người đó cuối cùng nói ra hết tên của y quán và cách đi như nào.
Vì vậy Lưu Ly dưới sự hộ tống của Cố Tại Ngôn, rất nhanh đã cách xa xe ngựa và đám đông.
Không lâu sau, Lưu Ly bèn nhìn thấy tấm biển ‘Đồng Nhân Quán’ cách đó không xa.
Bởi vì sự việc nháo quá lớn, Đồng Nhân Quán bị người ba lớp trong ba lớp ngoài vây chặt, muốn chen vào rất khó khăn.
Cố Tại Ngôn cũng không muốn chen, lúc Lưu Ly nghĩ cách, trực tiếp dẫn Lưu Ly chui vào trong con ngõ bên cạnh.
Lúc này, trong y quán đều là tiếng khóc của nữ tử.
Những nữ tử này có người đeo khăn che mặt, có người đội nón.
Mà trước đó có một nữ tử vì nghĩ không thông mà muốn đập đầu vào cột tự vẫn, lúc này trán có một vết máu lớn, trên mặt không có khăn che cũng không có nón, để lộ mặt của nàng ta vào trong ánh mắt của mọi người.
Đây là một gương mặt thảm không nỡ nhìn, làn da trên mặt đã nát bấy, còn đáng sợ hơn ‘bề mặt tổ ong’ mọc đầy mụn bọc bẩm sinh.
Một đám nữ tử vây lại khóc, cảnh tượng này thật sự khiến người ta sững sờ.
Mà ở trước đám nữ tử này, một nam nhân trung niên ăn mặc chỉnh tề cũng nhìn bọn họ với gương mặt đáng thương, chỉ có điều trong mắt của ông ta không có đồng cảm, chỉ có sự ranh mãnh và toan tính.
“Các vị phu nhân tiểu thư, hiện nay mặt của mọi người đã thành như này, sau này có thể khỏi hay không cũng không biết, những điều này đều do Mộc Sương Các hạ, ngay cả Chu Ký chúng tôi vô tội bị liên lụy, vừa rồi mọi người cũng đều đồng ý cùng nhau đi đòi lại công bằng, chọn bằng không bằng gặp ngày, hôm nay tết nguyên tiêu, ở trấn Biên Lư nhất định cũng có rất nhiều người, Mộc Sương Các có xấu xa cỡ nào đi nữa, cũng không dám không nhận lỗi vào lúc này, nhân lúc này còn sớm, chúng ta mau chóng xuất phát?”
Giống như sợ những phu nhân tiểu thư này bỗng nhiên hối hận, người đó lại nói: “Mọi người yên tâm, chuyện này có liên quan với Chu Ký chúng tôi, dù Mộc Sương Các không chịu trách nhiệm, Chu Ký chúng tôi cũng nhất định chịu trách nhiệm tới cùng với các vị phu nhân, mà lần này xe ngựa tới trấn Biên Lư, đều do Chu Ký chúng tôi bỏ ra.”
Lời đã nói tới vậy, những phu nhân tiểu thư đó đương nhiên sẽ không phản bác, còn có người nóng nảy trực tiếp hưởng ứng: “Đi, chúng ta đi đòi công bằng cho mặt của chúng ta, cho dù có chết, chúng ta cũng không thể chết không rõ ràng như này.”
Người này vừa nói chuyện, những nữ tử khác cũng phụ họa.
Những người này tuy có tiền mua sản phẩm chăm sóc da của Chu Ký, nhưng còn kém xa nhà giàu có.
Có người thậm chí vì để mua những thứ đó mà khuynh gia bại sản, không hề khoa trương.
Hiện nay có người của Chu gia nói sẽ chịu trách nhiệm, sự sợ hãi bất lực trong lòng các nữ tử này đã biến mất rất nhiều.
Dù sao nhà chồng của một số người đã nói thẳng rồi, nếu mặt không khỏi thì sẽ bị bỏ.
Còn đám đông vây xem bên ngoài Đồng Nhân Quán, nhìn thấy một màn này cực kỳ rúng động, đặc biệt là khen Chu Ký có lương tâm như thế nào...
Quản sự của tiệm son phấn Chu Ký – Chu Chính Thọ nhìn thấy một màn này, trên gương mặt tinh ranh đều là vẻ đắc ý.
Chỉ cần dẫn những người này tới Mộc Sương Các, nháo to chuyện, vậy thì ông ta có cách lấy được phương thuốc hoàn chỉnh sản phẩm chăm sóc da.
Chỉ cần có những phương thuốc đó, vậy thì chịu trách nhiệm mấy năm với những người này thì có thể như nào chứ?
So với gương mặt của những người này, phương thuốc đó sẽ mang lại lợi ích lớn hơn cho ông ta.
Chỉ là khi mọi người chuẩn bị rời khỏi Đồng Nhân Quán tới trấn Biên Lư, lão đại phu đi vào xem sách y của Đồng Nhân Quán chạy ra với vẻ mặt kích động.
“Được cứu rồi, được cứu rồi!”
Mọi người nhìn lão đại phu này với vẻ mặt kỳ lạ.
Người vây xem ở cửa thấy lão đại phu như vậy, phản ứng lại trước: “Ngô đại phu, ông có cách chữa trị cho những nữ tử này rồi sao?”
Lão đại phu tọa trấn của Đồng Nhân Đường họ Ngô, có y đức, nhận được sự kính trọng của mọi người.
Ngô đại phu gật đầu, rất kích động: “Phải, có cách rồi...”