Lưu Ly vừa hỏi vừa nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cố Tại Ngôn.
Cũng vì như vậy, cho nên Lưu Ly không chú ý tới sự tranh chấp trong ánh mắt của hai đứa trẻ.
Cuối cùng Lưu Ly nghe thấy Yên Yên mở miệng: “Mẹ, cha đi rửa dưa chuột cho bọn con rồi.”
Hiện nay trong sơn cốc này rau củ quả gì cũng có, Lê Đạt quản lý rất tốt, dưa chuột đó xanh mướt, nhìn trông rất dụ người.
Vậy nên Lưu Ly không có nghi ngờ lời của Yên Yên, biết trong sơn cốc này rất an toàn, Lưu Ly bèn đi tới căn nhà gỗ nhỏ ở trong cùng của sơn cốc.
Trong căn nhà gỗ nhỏ là một dòng suối nước nóng ở trung tâm sơn cốc, từ trước đó, Cố Tại Ngôn đã gọi người quây suối nước nóng đó lại.
Lưu Ly đi tới gần suối nước nóng, không hề nghe thấy tiếng tranh chấp của Bình Bình và Yên Yên.
Bình Bình: “Muội tại sao lại giúp cha lừa mẹ?”
Yên Yên: “Muội không lừa mẹ.” Yên Yên mặt mày vô tội.
Bình Bình trầm mặc giây lát mới nói: “Cha không phải đi rửa dưa chuột.”
Yên Yên chớp mắt: “Là đi rửa dưa chuột mà, dưa chuột bị cha ăn rồi, cho nên mẹ không nhìn thấy.”
Bình Bình không nhịn được mà day mi tâm, cảm thấy muội muội này hết cứu được rồi, cha bảo làm gì làm cái đó, thật sự là người của phe cha.
“Muội không sợ mẹ trách muội sao?” Bình Bình hỏi.
Yên Yên lắc đầu, sau đó nhìn căn nhà gỗ nhỏ với vẻ mặt mong chờ: “Ca ca, muội có huynh, nhưng muội vẫn muốn có một tiểu muội mội, cha nói mẹ cùng tắm với cha thì có thể có tiểu muội muội.”
Tiểu muội muội tốt biết bao, mềm mềm.
Bình Bình sững người, sự kiên trì trên gương mặt nhỏ sụp đổ trong khoảnh khắc đó, giống như vào khoảnh khắc đó Bình Bình cũng nghĩ tới dáng vẻ của tiểu muội muội đáng yêu.
Nhưng... Bình Bình nhìn sang Yên Yên, lại có chút khó nói hết bằng một lời.
Một muội muội có lúc đã đủ đau đầu rồi, nếu thêm một muội muội nữa...
Bình Bình không có nghĩ tới phía sau, chỉ day mi tâm, nghiêm túc nói với Yên Yên: “Mặc kệ như nào, ở trong lòng huynh mẹ là quan trọng nhất, lần sau nếu muội còn vì cha mà lừa mẹ nữa thì huynh sẽ tức giận.”
Thấy Yên Yên bĩu mỗi, Bình Bình tiếp tục: “Hay là nói, ở trong lòng muội cha quan trọng hơn mẹ?”
Yên Yên lập tức lắc đầu: “Không có, mẹ mới là người quan trọng nhất.”
Nếu cha và mẹ chỉ có thể chọn một, vậy đương nhiên mẹ quan trọng nhất.
Nhưng mẹ và cha bây giờ ở bên nhau, cô bé căn bản không cần chọn, vậy nên cô bé vẫn yêu cha.
Thấy sắc mặt của ca ca vẫn không tốt, Yên Yên chỉ đành đầu hàng: “Được rồi được rồi, lần sau muội sẽ không nữa.”
Bình Bình liếc nhìn Yên Yên, lúc này giận dỗi đi sang một bên, cầm lấy quyển sách mang theo bên người ngồi đọc ở một bên.
Chỉ là mới vừa đọc một chữ thì sách trong tay Bình Bình đã bị Yên Yên giật lấy, Bình Bình không tức giận, lại chỉ nhíu mày ngẩng đầu, nhìn sang Yên Yên.
Yên Yên cười hi hi: “Ca ca, chúng ta đã ra ngoài rồi, đọc sách nhiều không thú vị gì hết, không bằng chúng ta giao thủ vài chiêu?”
Bình Bình nhìn xung quanh, tất cả đều là rau và rau giống mẹ trống: “Không.”
Hủy thành quả của mẹ, mẹ sẽ đau lòng.
Yên Yên lại mặc kệ Bình Bình có đồng ý hay không, trực tiếp ném sách đi, sau đó xuất chiêu với Bình Bình.
Bình Bình thấy vậy thì lập tức tránh né.
Hai đứa trẻ cũng học võ mấy tháng rồi, dù khi Cố Tại Ngôn không có ở nhà cũng có đám người Tại Lâm mà Cố Tại Ngôn để lại hoặc Vệ Chính dạy võ công cho, hai đứa trẻ lại là hạt giống tốt, cho nên vẫn rất có tác dụng.
Hai đứa trẻ đánh từng chiêu.
Yên Yên không có quan tâm tới thứ trong vườn rau, hai mắt sáng rực xuất chiêu về phía Bình Bình, mà Bình Bình lại không muốn hủy đi tâm huyết của mẹ mình, cho nên luôn tránh sang bên, cuối cùng đi về phía bãi cỏ chưa có khai hoang.
Bên ngoài, hai đứa trẻ đánh nhau vui vẻ.
Mà bên trong, Lưu Ly sau khi đi vào căn nhà gỗ nhỏ thì mất đi ánh sáng trong nháy mắt.
Bởi vì bây giờ vẫn là mùa đông, cho dù nhiệt độ trong sơn cốc khác với bên ngoài, ấm hơn nhiều, nhưng chung quy vẫn có hơi lạnh.
Sự ấm áp này gặp hơi ấm hình thành sương, vừa hay suối nước nóng được căn nhà gỗ nhỏ vây lại, hơi nước này không thoát ra, trong căn nhà gỗ nhỏ là một phiến trắng đục.
Lưu Ly đứng ở cửa một lúc, muốn nhìn rõ Cố Tại Ngôn đang ở đâu.
Kết quả còn chưa đợi cô nhìn rõ thì cảm thấy trên tay bị siết lại.
“Á---” kêu một tiếng, sau đó cả người Lưu Ly nhảy vào suối nước nóng, rơi vào trong một vòng ôm rắn chắc.
Lưu Ly vừa muốn lên tiếng, miệng mới mở ra thì bị một nụ hôn chặn lại.
Nhất thời Lưu Ly cũng quên phản kháng, đợi khi cô phản ứng lại, quần áo dày trịch trên người không biết từ khi nào đã bị Cố Tại Ngôn ném lên bờ, cô và Cố Tại Ngôn đều chỉ mặc đồ trong ở trong nước, mà tay của Cố Tại Ngôn còn muốn có động tác tiếp theo.
“Đừng...” Biết ý đồ của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly vội vàng ngăn cản: “Bình Bình và Yên Yên còn đang ở ngoài đó...”
“Không sao, có người trông chúng, chúng cũng sẽ không tới bên này.” Giọng nói đầy từ tính của Cố Tại Ngôn lởn vởn ở bên tai Lưu Ly.
Cố Tại Ngôn nói như vậy, Lưu Ly cũng không biết phải phản bác như nào, cũng không muốn phản bác nên buông tay ngăn cản Cố Tại Ngôn.
Cái buông tay này giống như một loại cỗ vũ nào đó, khiến Cố Tại Ngôn hoàn toàn phóng thích.
Trong suối nước nóng, nhiệt độ dần tăng lên...
Đợi xong việc thì đã là một canh giờ sau.
Lưu Ly đã cả người mềm oặt mất sức, dựa vào lồng ngực rắn chắc của Cố Tại Ngôn, để mặc Cố Tại Ngôn rửa sạch và xoa bóp cho cô.
Sau đó Lưu Ly bỗng nhớ ra một chuyện, bèn quay đầu tức giận trừng mắt với Cố Tại Ngôn: “Chàng làm ướt áo khoác của ta, ta phải ra ngoài kiểu gì?”
Mùa đông như này, áo khoác dày như này, đợi hong khô nó, e là cô phải ngâm mình ở trong suối nước nóng rồi.
Lưu Ly vẫn đang lo lắng, Cố Tại Ngôn lại mỉm cười: “Không ra ngoài cũng khá tốt, chúng ta ở đây.”
Nói xong, Cố Tại Ngôn còn nhìn Lưu Ly với dáng vẻ chưa thỏa mãn.
Lưu Ly liên tiếp lùi lại, do hoảng hốt, cho nên gây ra tiếng nước ào ào: “Đừng, ta mệt rồi, chàng đừng tiếp tục làm cầm thú nữa.”
Ở một vài phương diện nào đó, thể lực của nữ nhân không bằng nam nhân.
Cảm giác rất không công bằng.
Rõ ràng người bỏ sức là nam nhân, tại sao người mệt lại là nữ nhân?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!