Sau khi Lưu Ly và Bình Bình đi ra khỏi tiệm mỹ phẩm, Cố Tại Ngôn cũng dẫn Yên Yên cầm kẹo hồ lô tìm tới.
Nhìn thấy biểu cảm của hai mẹ con, Cố Tại Ngôn hỏi: “Sao vậy?”
Lưu Ly lắc đầu: “Không có gì, đi dạo trước đã.”
Cô không muốn làm mất nhã hứng cùng nhau đi dạo của mọi người vào lúc này.
Cố Tại Ngôn thấy vậy cũng không hỏi, mà nhìn sang Tại Lâm, ra hiệu cho Tại Lâm, bèn nhét kẹo hồ lô trong tay cho Lưu Ly.
Lưu Ly: “... Ta ăn kẹo hồ lô gì chứ?”
Yên Yên: “Mẹ, ca ca cũng có.”
Nói xong thì Yên Yên tụt xuống khỏi lòng của Cố Tại Ngôn, đưa một cây kẹo hồ lô còn lại trong tay cho Bình Bình.
Bình Bình còn do dự có nên nhận không, bây giờ cậu bé không thích ăn kẹo hồ lô.
“Ca ca, đây là kẹo cha mua cho chúng ta.” Yên Yên mặt mày phấn khích, đồng thời còn cắn một miếng kẹo hồ lô của mình, mùi vị chua chua ngọt ngọt thật sự khiến cô bé thỏa mãn.
Bình Bình nghe vậy thì vô thức liếc nhìn Cố Tại Ngôn, nhưng vừa hay chạm vào ánh mắt của Cố Tại Ngôn.
Bình Bình lập tức ngoảnh đi, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô.
Mẹ cũng nhận rồi, cậu bé cũng miễn cưỡng nhận lấy.
Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng khi Bình Bình cắn kẹo hồ lô, khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
Một nhóm người đi dạo rất lâu, cho tới khi đói bụng thì tìm một quán rượu, ăn xong cơm tối mới quay về.
Đợi khi một nhà bốn người trở về, Bạch Nhạc trở về trước đã đợi ở đó.
Lưu Ly giao hai đứa trẻ cho Cố Tại Ngôn, bảo hắn sắp xếp cho hai đứa trẻ đi tắm rửa, cô bèn chui vào phòng, mở sản phẩm chăm sóc da mà cô mua từ tiệm son phấn.
Khi thử ra thành phần của những thứ trong mỗi lọ, sắc mặt của Lưu Ly lập tức tối đi.
Đợi khi Lưu Ly ra khỏi phòng, sắc trời đã tối hẳn, hai đứa trẻ cũng đã tắm rửa xong, được Bạch Nhạc dẫn đi nghỉ ngơi.
Cố Tại Ngôn thấy sắc mặt Lưu Ly không được tốt lắm, cái gì cũng không nói, chỉ nắm tay của Lưu Ly đi tới tiền sảnh.
Lúc này trong tiền sảnh, Tại Lâm đang đợi ở đó.
Cố Tại Ngôn kéo Lưu Ly ngồi xuống, bèn lạnh nhạt nói với Tại Lâm: “Nói đi.”
Lưu Ly: “...”
Lưu Ly mặt mày mờ mịt nhìn Cố Tại Ngôn, lại nhìn Tại Lâm.
Xảy ra chuyện gì rồi, sao nghiêm túc vậy?
Còn nữa, kêu Tại Lâm nói gì?
Có điều Lưu Ly không nghi hoặc bao lâu thì Tại Lâm đã mở miệng rất nhanh.
Thì ra sau khi Lưu Ly ra khỏi tiệm son phấn đó, Cố Tại Ngôn thấy sắc mặt Lưu Ly không tốt chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên Cố Tại Ngôn ra hiệu Tại Lâm đi tra.
Khả năng làm việc của Tại Lâm luôn không tồi, rất nhanh bèn tra được mọi thứ Lưu Ly muốn biết.
Tiệm son phấn đó là của Chu gia.
Đây là Chu gia – chủ của Trương Đại Tú trước đó.
Chu gia của trấn Biên Lư chỉ là một nhánh nhỏ của Chu gia ở Huyện thành La Thành, nhưng vì Chu gia ở Huyện thành có người trong triều đình, vậy nên Chu gia ở Huyện thành có địa vị không thấp ở La Thành, ngay cả Chu gia của trấn Biên Lư cũng có địa vị không thể lay động ở bên phía huyện Lâm An.
Còn về kinh doanh của Chu gia cũng coi như trải rộng ở huyện Lâm An, tiệm son phấn đó là một mục kinh doanh trong đó.
Trước kia tiệm son phấn của Chu gia ở huyện Lâm An thật ra cũng không có tiếng tăm gì, dù sao Chu gia không phải nhà làm son phấn, nhưng suy cho cùng son phấn là sản phẩm cần thiết, cũng có thể kiếm được ít.
Mà dạo này, bởi vì trong tiệm son phấn của Chu gia có bán sản phẩm chăm sóc da rất nổi trong Mộc Sương Các dạo gần đây, cho nên kinh doanh rất đắt hàng.
Chỉ là tiệm son phấn của Chu gia làm việc rất cẩn trọng, không có bày sản phẩm ra bán, mà chỉ bán cho người có nhu cầu lại có khả năng.
Còn nguồn hàng, tiệm son phấn của Chu gia đều nói với bên ngoài là quen biết với chủ của Mộc Sương Các, lấy hàng qua đây.
Nhưng thật ra số lượng mà Chu gia bán ra còn nhiều hơn số lượng Mộc Sương Các bán ra, cho nên đương nhiên không thể thật ra lấy hàng từ Mộc Sương Các, mà là bọn họ giả mạo.
Còn về xưởng sản xuất các sản phẩm nhái của Chu gia thì khá kín, thời gian mấy canh giờ, Tại Lâm vẫn chưa tra được.
Lưu Ly nghe xong những điều này, trên mặt từ đầu tới cuối không có biểu cảm gì, Cố Tại Ngôn và Tại Lâm cũng không lo lắng.
Một lúc sau, Lưu Ly mới hít sâu một hơi, nói: “Chuyện này ngươi tiếp tục chú ý.”
Lời này là nói với Tại Lâm.
Tại Lâm đương nhiên đáp ứng.
Đối với chuyện của Lưu Ly, tuy Cố Tại Ngôn cung cấp nhân tài giúp đỡ, nhưng không định nhúng tay.
Nghe thấy Lưu Ly mở miệng, Cố Tại Ngôn ngược lại tò mò Lưu Ly sẽ xử lý chuyện này như nào thì hỏi ra.
“Nàng định đối phó Chu gia như nào?”
Lưu Ly lắc đầu rất vô tội: “Ta không biết.”
Cố Tại Ngôn: “...”
“Được rồi, tắm rửa đi ngủ thôi, ngày mai còn phải tới chúc tết nhà Thanh Nhã tỷ tỷ.” Lưu Ly nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa, sự thoải mái trên mặt Lưu Ly biến mất.
Nhưng bây giờ cô vẫn không biết phải ứng phó Chu gia như nào.
Rất rõ ràng, Chu gia mượn thương hiệu của Mộc Sương Các bán hàng giả, hơn nữa còn là hàng giả có thành phần đó, tin chắc không bao lâu sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa sẽ ảnh hưởng tới Mộc Sương Các.
Nhưng nếu cô bây giờ tự dưng đi chỉ ra Chu gia bán hàng giả cũng không được, bởi vì thỏ khôn ba lỗ, bịt được lỗ này còn lỗ kia, hơn nữa sẽ đánh rắn động cỏ, nói chặt lại còn có thể bị cắn ngược một miếng.
Cách tốt nhất hiện nay là lấy bất biến ứng vạn biến.
...
Sáng sớm hôm sau, Lưu Ly dẫn Cố Tại Ngôn và hai đứa trẻ tới cửa Quách gia.
Mà vì do Quách Tế Chung là huyện lệnh, đương nhiên có không ít phú hào nịnh nọt, cho nên người tới viếng thăm hôm nay không hề ít.
Khi đám người Lưu Ly đến thì đã có một số người đã tới, Nhiêu Thanh Nhã và Quách Tế Chung đều đang tiếp khách.
Đám người Lưu Ly được hạ nhân dẫn vào trong Quách phủ.
“Yo, đây là ai tới vậy? Đây là kẻ nghèo ở đâu tới? Vậy mà còn kéo người nhà tới lấy lòng huyện lệnh đại nhân? A, còn có người bị hủy dung... Mới năm mới không sợ dọa chết người khác sao?”
Lưu Ly được dẫn tới một hành lang, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nói không thân thiện lắm.
Nhìn qua, Lưu Ly vừa hay nhìn thấy bên ngoài hành lang cách đó không xa có mấy người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng đó, bọn họ tới vừa hay thu hút sự chú ý của những người phụ nữ đó.
Mà người nói chuyện chính là người phụ nữ đứng ở trên cùng khoác chiếc áo sa tanh màu tím đậm, trên cổ còn quấn lông cáo màu trắng.
Lúc này người phụ nữ đó nhìn bọn họ, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.