Lưu Ly quay đầu nhìn về phía Tống Ân Ân, đáy mắt tràn đầy hỏi thăm.
Tống Ân Ân thấy thế, cũng là có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: "Ta… Ta còn không thể đi, ta phải ở lại đây."
Không đợi Lưu Ly phản ứng, Thu Đỗ ở một bên liền mặc kệ: "Bà chủ của chúng ta đã mời ngươi ăn bữa này rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở chỗ này ăn tết hay sao?"
Thu Đỗ rõ ràng đang đuổi người, nhưng không ngờ Tống Ân Ân lại kiên định gật đầu.
Thu Đỗ: "…"
Tống Ân Ân không để ý tới Thu Đỗ, mà nhìn về phía Lưu Ly.
“Tỷ tỷ, ta và tiểu thúc đi lạc, tiểu thúc nói gọi ta đến Mỹ thực thành ở trấn Biên Lư tìm thúc và thẩm, ta còn không có gặp được thúc cùng thẩm, không thể đi.”
“Mẹ…”
Lúc này, giọng nói vang dội của Yên Yên truyền đến.
Lưu Ly quay người lại, liền thấy Yên Yên nhào về phía mình, thấy vậy Lưu Ly vội vàng ôm lấy Yên Yên.
Mà Bình Bình và Bạch Nhạc đi theo phía sau Yên Yên, không biết Tại Lâm đã đi đâu.
Nhìn bộ dáng hai đứa nhỏ, hẳn là ăn rất thỏa mãn.
“Tỷ tỷ, ngươi giữ lại ta đi, ta thật sự muốn tìm thúc thúc và thẩm thẩm, ngươi xem ta thân không xu dính túi, nếu rời đi sẽ chết đói.”
“Tỷ tỷ, ta ăn không nhiều lắm, ăn no là được.”
Thu Đỗ, Tâm Triều: "…" Hai người không hẹn mà cùng nhìn một bàn đầy đĩa không, trong mắt chỉ lộ ra một điều: Cái này còn gọi là ăn không nhiều?
Dường như tỉnh ngộ ra mình nói dối quá thái quá, Tống Ân Ân chỉ vào Ngộ Chân ở một bên: "Ta là nói hắn, hắn ăn thật sự không nhiều lắm, hắn còn chỉ ăn chay."
Thu Đỗ và Tâm Triều: "…" Cho nên, cái này có liên quan đến việc bà chủ giữ ngươi lại sao?
Tống Ân Ân chỉ lo ăn mặc đáng thương, cũng không nhìn thấy thần sắc Bạch Nhạc hơi thay đổi khi nhìn thấy nàng ta.
Mà những lời này của Tống Ân Ân, làm cho Bình Bình và Yên Yên đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Tống Ân Ân.
Yên Yên: "Mẹ, bộ dáng của dì này thật đáng thương."
Bình Bình: "Ngốc, nàng ta giả vờ."
Tống Ân Ân: "…" Bỗng nhiên bị đứa bé vạch trần, nàng ta có vẻ hơi xấu hổ.
Thật ra mục đích của nàng ta chính là ở lại.
Về phần sẽ chết đói, đó tuyệt đối không có khả năng.
Chỉ là nàng ta thật sự không có tiền, nếu không tìm được hoàng thúc, nàng ta vì không chịu đói chỉ có thể đi tìm quan phủ, nhưng như vậy hành tung sẽ bại lộ, lỡ như lại bị bắt đi Tây Nhung thông gia thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đám hỏi, Tống Ân Ân vội vàng giật mình, sau đó tội nghiệp nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly mặc dù đối với Tống Ân Ân là một đại tiểu thư không rành thế sự có chút mềm lòng, nhưng cũng không có ý nghĩ muốn giữ nàng ta ở lại.
Ai biết giữ một người như vậy có thể rước lấy phiền toái cho mình hay không?
Mặc dù cô không sợ phiền toái, nhưng cũng không thích được không?
Nghĩ như vậy, Lưu Ly liền chuẩn bị cự tuyệt, lúc này Bạch Nhạc vẫn không nói gì mở miệng: "Phu nhân, nô tỳ có chuyện muốn nói."
Lưu Ly quay đầu nhìn về phía Bạch Nhạc, thấy Bạch Nhạc thật sự có vẻ như có chuyện quan trọng, liền khẽ gật đầu, đi sang một bên.
Chờ ra khỏi tầm mắt của mấy người, Bạch Nhạc liền nhẹ giọng nói một câu bên tai Lưu Ly.
Lưu Ly: "…"
“Thật sao?” Tiêu hóa sự thật một chút, Lưu Ly mới xác nhận với Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc: "Chắc chắn."
Lưu Ly đỡ trán, xem ra không tránh khỏi phiền toái rồi.
Lưu Ly lại trở lại phòng bao, lúc này trong ghế lô Tống Ân Ân mới bắt đầu đánh giá hai đứa nhỏ xinh đẹp Bình Bình Yên Yên này.
Chỉ là, càng nhìn Bình Bình, vẻ mặt Tống Ân Ân lại càng kì quái.
Vì sao, nàng ta cảm thấy từ trên người Bình Bình thấy được bóng dáng hoàng thúc?
Không thể nào!
Hoàng thúc là một lão độc thân vạn năm... Ặc, hình như nghe nói trước đó không lâu đã thành thân, nhưng thế nào cũng không có khả năng nhảy ra một đứa con trai lớn như vậy.
Nhưng mà, thật sự rất giống nha.
Nghĩ như vậy, Tống Ân Ân vẫn liên tục đi xem Bình Bình.
Yên Yên nhìn Bình Bình một chút, sau đó lại nhìn Tống Ân Ân một chút, cuối cùng vẫn chắn trước mặt Bình Bình.
Vừa ngăn cản, Yên Yên và Tống Ân Ân bốn mắt nhìn nhau.
Tống Ân Ân: "Ngươi ngăn cản ta làm gì?"
Yên Yên: "Ngươi và anh trai ta không hợp nhau."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!