Lưu Ly cũng không thừa nước đục thả câu, chỉ nói: "Chỗ ta còn có hạt giống, hôm nay dời trồng lại, mặc dù không kịp lần này, nhưng cũng có thể đuổi kịp đợt cuối cùng của năm."
Hạt giống mà Lưu Ly nói, tự nhiên không phải trong không gian, mà là trong sơn cốc.
Rau trong sơn cốc cô vẫn không có thời gian đi xem, nhưng cũng gọi bọn Tại Lâm đi xem qua, hiện tại là tình huống như thế nào, trong lòng cô cũng rõ ràng.
Hạt giống lần trước cô gieo lúc này chuyển qua đây, vừa vặn có thể trưởng thành vào năm mới.
Người nhà này nghe Lưu Ly nói như vậy, lúc này trong mắt tất cả đều là sự cảm kích.
Mặc dù nhà kính sụp đổ không phải nhà bọn họ, nhưng Lưu Ly phúc hậu như vậy, sau này bọn họ nếu có cái gì, Lưu Ly đương nhiên không thể mặc kệ.
Đi theo chủ như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy tương lai có thể kỳ vọng.
Chuyện của thôn Trần gia cũng không cần Lưu Ly tự mình đi quản, Lưu Ly liền không ở lại bao lâu liền trở về.
Vừa trở về, Lưu Ly liền kêu Tại Lâm ngày mai mang theo Lê Đạt đi sơn cốc một chuyến, nhổ chút hạt giống đến thôn Trần gia hỗ trợ.
Phân phó xong những việc này, Lưu Ly liền không quản việc này nữa, chỉ chuyên tâm ở với con cái, chờ đợi kết quả điều tra của Ám Ngũ.
Tốc độ của Ám Ngũ cũng không chậm, sáng sớm hôm sau, Tại Lâm mang theo Lê Đạt vừa mới ra cửa, Ám Ngũ liền mang về kết quả điều tra.
"Hoa gia…" Sắc mặt Lưu Ly không tốt.
"Vâng, phu nhân, Phương Hương Lâu của Hoa gia bởi vì Phúc Mãn Lâu quật khởi, hiện giờ buôn bán nhà họ bị hao tổn trên diện rộng, Hoa tam thiếu liền nghe theo đề nghị nham hiểm này của người bên cạnh… "
"Ngươi nói người bên cạnh là ai cơ?" Lưu Ly bắt được trọng điểm trong lời nói.
Ám Ngũ nghe vậy có chút do dự.
"Có cái gì không thể nói?" Lưu Ly kỳ quái.
Ám Ngũ lắc đầu: "Cũng không phải, người nọ là người nhà họ Lưu Lưu Kim Vĩ."
Mặc dù biết quan hệ giữa phu nhân cùng nhà họ Lưu hiện giờ không tốt, nhưng mà rốt cuộc phu nhân vẫn mang họ Lưu, hắn lo lắng phu nhân nghe xong trong lòng không thoải mái mới có thể do dự.
Nhưng mà Ám Ngũ đánh giá thấp Lưu Ly, cũng đánh giá cao phân lượng của những người Lưu gia trong mắt cô.
Nghe được là Lưu Kim Vĩ, Lưu Ly không có chút nào ngoài ý muốn.
Tuy nói Lưu Kim Vĩ là một tú tài, nhưng cô rất rõ ràng, đó là một người một bụng ý xấu.
Lúc trước cô niệm tình nguyên chủ là người Lưu gia, lúc này mới không đuổi tận giết tuyệt những người Lưu gia kia, thậm chí sau khi biết Lưu Kim Vĩ bởi vì mình đánh mất cơ hội khoa cử, đối với hắn cũng không chú ý.
Hiện giờ xem ra Lưu Kim Vĩ này đã thông đồng với Hoa tam gia rồi.
Sâu mọt quả thật là sâu mọt, không kịp thời trừ bỏ, dù sao cũng là chuyện xấu.
"Lưu Kim Vĩ hiện tại đang ở đâu?" Lưu Ly hỏi.
"Học ở huyện." Lúc Ám Ngũ điều tra, thuận tiện cũng điều tra Lưu Kim Vĩ một chút.
Nghe vậy Lưu Ly hơi ngơ ngẩn, có chút kinh ngạc nhìn về phía Ám Ngũ: "Hắn không phải bị hủy bỏ tư cách thi hương sao?"
Ám Ngũ: "Lưu gia chia nhà, hắn ông cả và ông hai Lưu gia phạm tội cũng không có quan hệ trực tiếp, hơn nữa Hoa tam gia ở giữa vận hành, tư cách thi hương của Lưu Kim Vĩ liền không bị ảnh hưởng."
Lưu Ly xoa xoa trán, lúc này mới nhớ tới chuyện này.
Lúc trước khi Lưu gia phân nhà ở riêng, Lưu lão thái trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với mấy đứa con, đồng thời lưu lại Lưu Kim Vĩ dưới tên bà ta, chính là vì không ảnh hưởng đến khoa cử của Lưu Kim Vĩ.
Như vậy, cô cũng biết nên đối phó Lưu Kim Vĩ như thế nào.
Lưu Kim Vĩ không phải quan tâm khoa cử đến nỗi không nhận thân thích sao?
Như vậy, cô sẽ khiến hắn mất đi tất cả.
Lưu Ly cô cũng không phải là người lấy đức báo oán.
Nghĩ vậy, Lưu Ly liền nói suy nghĩ của mình cho Ám Ngũ, bảo Ám Ngũ đi thực hiện.
Về phần Hoa tam gia, Lưu Ly cũng không định buông tha như vậy.
Hiện tại cô không có năng lực đối kháng Hoa gia, nhưng mà làm cho Hoa tam gia tổn thất tí thì vẫn có thể chứ?
Nghĩ vậy, Lưu Ly liền đi đến phòng Bình Bình, cầm giấy bút, phất tay viết một đơn thuốc.
Sau khi viết xong, Lưu Ly liền trực tiếp giao cho quản gia Hàn Lâm, bảo hắn đưa đến Phúc Mãn lâu.
Mà lúc này, lão Lưu gia cả nhà hài hoà.
Lấy Lưu lão thái làm chủ, người hai nhà đại phòng nhị phòng tất cả đều vây quanh Lưu Kim Vĩ từ trấn trên trở về, trên mặt tất cả đều là sắc mặt vui mừng.
"Kim Vĩ à, vẫn là cháu lợi hại, xem nha đầu chết tiệt kia còn hoành hành thế nào." Lưu lão thái rất vui, Lưu Ly càng gặp xui xẻo, bà lại càng vui vẻ.
"Đúng vậy, nha đầu chết tiệt kia chỉ lo kiếm lợi cho mình, một chút canh thịt cũng không cho chúng ta một ít, đáng đời xui xẻo, chỉ là vì sao cháu không làm sập hết toàn bộ lều bạt của ả ta vậy?" Tiêu thị phụ họa theo.
"Thím hai, ăn nói cẩn thận." Lưu Kim Vĩ vẻ mặt lãnh đạm dò xét Tiêu thị.
Tiêu thị bị nhìn ngượng ngùng, Phạm Phương Huệ lúc này nói tiếp: "Tiêu thị, không biết nói chuyện có thể không nói, cái gì mà Kim Vĩ nhà chúng tôi làm sụp? Đó là trời cũng không nhìn nổi Lưu Ly, cho nên mới giáng tuyết lớn trừng phạt nàng ta."
Tiêu thị ở trong lòng đảo cặp mắt trắng dã, nhưng vẫn gật đầu theo: "Đúng đúng đúng, là ông trời nhìn không vừa mắt, thật hy vọng ông trời có thể đều đè sập lều của cô ta ..."
"Ầm…"
Đúng lúc này, trong sân truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Mọi người Lưu gia chỉ cảm thấy thân hình cứng đờ, sau đó tất cả đều nhìn về phía chuồng heo, đã thấy chuồng heo sụp không thể sụp hơn.
"Trời ạ, heo của ta…"
Lưu lão thái truyền đến một tiếng kêu rên.
Tiếp theo chính là một trận mắng chửi: "Tiêu thị, ngươi, cái đồ lười này, không phải nói rồi phải thanh lý hết tuyết trên chuồng heo sao? Heo chết rồi năm nay chúng ta phải làm sao đây."
Tiêu thị: "Mẹ, đây không phải là chuẩn bị năm mới rồi sao? Chúng ta tự mình giết ăn..."
"Đồ thối tha, sao không ăn chết ngươi? Còn muốn ăn heo của lão nương…"
Trong sân ngoại trừ thanh âm hùng hùng hổ hổ, chính là cảnh Lưu lão thái cầm chổi đuổi theo đánh Tiêu thị.
"Thời gian này trì hoãn quá nhiều bài tập, lễ mừng năm mới con phải ở trong huyện ôn tập, sẽ không trở về."
Tuy rằng tất cả bọn họ đều đoạn tuyệt quan hệ, nhưng vì sao đoạn tuyệt quan hệ trong lòng mọi người đều rõ ràng, ngoại trừ ngay từ đầu mâu thuẫn không ngừng, sau đó cũng đóng cửa sân không khác trước là mấy.
Cho nên dù trên gia phả Lưu Kim Vĩ và Phạm Phương Huệ không có quan hệ gì, nhưng trong lòng Phạm Phương Huệ, Lưu Kim Vĩ là con trai của mình, cho nên con trai vừa nói như vậy, Phạm Phương Huệ liền đem tất cả tiền đặt bên người đều lấy ra đưa cho Lưu Kim Vĩ.
"Con heo này đã chết, đợi lát nữa phải giết heo, chúng ta ăn thịt rồi đi? Hay là con mang chút thịt đến huyện ăn?"
Thịt heo chết không bán được bao nhiêu tiền, năm nay trong nhà tự nhiên sẽ giữ lại nhiều thịt một chút.
Lưu Kim Vĩ cũng nhíu mày: "Mẹ, con là đi học, không nặng những ham muốn ăn uống này."
Trên thực tế là Lưu Kim Vĩ ăn qua nhiều thứ tốt, đối với thịt heo chết chướng mắt.
Cho dù là thịt heo chết vừa bị đè chết cũng như thế.
Phạm Phương Huệ vừa nghe, chỉ cảm thấy Lưu Kim Vĩ chính là hiểu chuyện, nên trở thành hy vọng trong nhà, tương lai nhất định có thể trúng Trạng Nguyên gì đó, liền hết sức hài lòng.
"Con chờ…"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!