Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Cách quá xa không nhìn thấy rõ, đến khi đến gần thì lại là Khương lão thái và Hỷ Bảo đã lâu không gặp.

Trước đó Lưu Ly cho Ám Bát hỗ trợ Khương lão thái và Hỷ Bảo tranh đoạt gia sản, mọi việc hoàn thành cũng rất thuận lợi, sau đó Ám Bát trở về, Khương lão thái bên kia cô cũng không quan tâm nữa.

Mà hiện giờ, Khương lão thái tuy rằng cầm tay nải, dẫn theo Hỷ Bảo xuất hiện trước cửa nhà mình, Lưu Ly cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ nhàn nhạt liếc bà cháu hai người một cái.

Hàn Lâm thấy Lưu Ly trở về, lập tức cung kính tiến lên: "Phu nhân..."

Lưu Ly xua xua tay, ý bảo Hàn Lâm không cần nói nhiều: "Ngươi đi trước làm việc của ngươi đi, bên này ta tự xử lý là được rồi."

Hàn Lâm nghe vậy, cung kính lui ra.

"Theo ta vào đây." Lưu Ly nhìn thoáng qua bà cháu Khương lão thái, liền đưa Bình Bình Yên Yên vào nhà.

Khương lão thái dắt Hỷ bảo đuổi theo, mãi cho đến khi đến nhà chính mới dừng lại.

Lưu Ly vừa ngồi xuống, không đợi cô mở miệng, Khương lão thái đã dẫn Hỷ Bảo quỳ xuống, lạy Lưu Ly một cái.

Hiện giờ đã quen bị người khác lạy, Lưu Ly cũng không nói gì, chỉ hơi nhíu mày: "Sao hai người lại đến đây? Là gặp chuyện khó xử sao?"

Khương lão thái liên tục lắc đầu: "Không phải... Phu nhân, ta và tôn nhi Hỷ Bảo đa tạ phu nhân giúp đỡ vài lần, chúng ta nguyện ở lại bên cạnh phu nhân, làm người hầu kẻ hạ báo đáp phu nhân, còn mong phu nhân thu nhận."

Lưu Ly không đồng ý ngay, chỉ trầm mặc nhìn hai người, rất lâu sau mới mở miệng: "Nhà các người có thể chỉ còn lại một mình Hỷ Bảo, thật sự muốn để nó làm người hầu sao?"

Khương lão thái nghe vậy cũng không trả lời Lưu Ly ngay, mà nhìn về phía Hỷ Bảo: "Hỷ Bảo, hôm nay nếu cháu trở thành người hầu, sau này sẽ mãi mãi là người hầu, trách nhiệm của cháu là nghe lời chủ nhân, bảo vệ thiếu gia và tiểu thư thật tốt, cháu có bằng lòng không?"

Hỷ Bảo cũng chỉ mới hơn sáu tuổi mà thôi, vẫn là ở cái tuổi khá ngây ngô, nhưng trong khoảng thời gian này, tất cả những chuyện đã xảy ra Hỷ Bảo đều biết, cậu cũng biết rõ là, nếu không có phu nhân trước mặt, cậu đã chết từ lâu rồi.

Rồi sau đó không có phu nhân mua cậu và nãi nãi, vậy thì mặc kệ là bị ai mua, cậu cũng sẽ chỉ là một nô tài mà thôi.

Mà làm nô tài của người khác, chi bằng làm nô tài của ân nhân, ít nhất ân nhân là người tốt.

Hỷ Bảo nghĩ rất đơn giản, cho nên khi nãi nãi hỏi cậu, cậu trả lời cũng cực kỳ dứt khoát: "Bằng lòng ạ, sau này cháu sẽ bảo vệ thiếu gia và tiểu thư."

Hỷ Bảo không biết, những lời này của cậu, sẽ khắc ghi cả đời, hơn nữa còn theo đến hết cuộc đời.

Khương lão thái nghe Hỷ Bảo nói như vậy, đáy mắt có vui mừng, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc mà lại trịnh trọng quỳ rạp xuống đất: "Còn mong phu nhân sẽ thu nhận."

Hỷ Bảo thấy nãi nãi như thế, cũng học theo: "Xin phu nhân thu nhận."

Chỉ là, hai người vừa quỳ rạp xuống, liền cảm thấy trên vai nặng trịnh, sau đó cơ thể không tự chủ đã đứng dậy.

Hai người kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy người kéo bọn họ lên lại là Lưu Ly.

"Nếu hai người muốn ở lại, vậy thì cứ ở lại đi." Lưu Ly khẽ cười, chỉ là ngay sau đó thần sắc nghiêm túc: "Nhưng có một điều, ở nơi này của ta không được phép có người phản bội, nếu không..."

Lưu Ly cũng không nói tiếp nữa, nhưng vẻ mặt nghiêm túc kia lại có thể khiến người ta rõ rành rành, một khi phản bội, vậy chắc chắn sẽ hậu quả khôn lường chờ đợi sau đó.

Thần sắc Khương lão thái căng thẳng: "Lão nô tuyệt đối không dám."

Lưu Ly gật gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Nếu ở lại, vậy tiếp sau đây ngươi đi tìm Hàn Lâm Hàn quản gia để thu xếp."

Khương lão thái đồng ý, xoay người rời đi.

Đợi Khương lão thái dẫn Hỷ Bảo rời đi, Lưu Ly nhìn về phía Bình Bình Yên Yên: "Hôm nay mẹ rảnh, các con muốn ăn gì?"

"Muốn ăn cái gì cũng được sao?" Yên Yên hỏi, trong mắt ánh sáng lấp lánh.

Lưu Ly cười nói: "Tất nhiên."

"Vậy mẹ ơi, con muốn ăn vịt nướng, còn muốn ăn gà rán." Yên Yên vẻ mặt vui sướng.

Vịt nướng và gà rán còn chưa từng ăn, nhưng trước đây mẹ từng nói với chúng, nói đó là hai loại đồ ăn rất ngon, cô bé đã nhớ rất kỹ, vẫn luôn muốn ăn.

Thấy dáng vẻ chờ mong kia của Yên Yên, Lưu Ly cảm thấy có hơi buồn cười, nhẹ gõ trán Yên Yên: "Nhóc tham ăn."

Dứt lời, nhìn về phía Bình Bình: "Con muốn ăn gì?"

"Bánh trứng gà ạ." Bình Bình không hề nghĩ ngợi mở miệng.

Đó là món ăn ngon đầu tiên mà mẹ làm cho chúng ăn, cảm thấy đó mới là món ngon nhất trên đời.

Nghe Bình Bình nói muốn ăn bánh trứng gà, Lưu Ly hơi giật mình, dù sao cũng không nói gì cả, gật gật đầu thì đi vào bếp.

Gà vịt trong nhà không có, nhưng trong thôn có, Lưu Ly trực tiếp bảo người đi mua về, vừa lúc Khương lão thái biết xử lý, nên giao việc xử lý gà vịt sống cho Khương lão quá.

Lưu Ly bắt đầu nhào bột, chuẩn bị làm bánh trứng gà.

Nhưng làm bánh trứng gà rất nhiều, cô còn làm một ít để cuốn ăn chung với vịt nướng.

Đợi bánh đã làm xong hết, Lưu Ly liền bảo hai đứa Bình Bình Yên Yên ăn bánh trứng gà để lót bụng trước, mà lúc này gà vịt cũng đã xử lý xong, Lưu Ly bắt đầu ướp thịt.

Khi ướp thịt gà, Lưu Ly cũng không tránh Tiêu Đại Nữu vợ của Lê Đạt và con gái họ Lê Anh.

Tại Lâm tìm mấy quản sự đến, ngoại trừ quản gia Hàn Lâm chưa thành thân, mấy người còn lại đều đã có gia đình.

Vợ con Nguyễn Tứ đi theo Nguyễn Tứ lên trấn trên, vợ con Bùi Sơn vẫn chưa tới, vẫn ở quê, mà vợ Phan Duệ Khúc Hương thích những đồ mỹ phẩm dưỡng da linh tinh, sau khi tới liền muốn đến nhà máy làm việc luôn.

Còn vợ Lê Đạt Tiêu Đại Nữu và Lê Anh thì ở lại trong nhà làm việc.

Tiêu Đại Nữu chủ yếu phụ trách việc trong nhà bếp, Lê Anh Nhân thì phụ trách một vài việc vặt, thuận tiện giúp đỡ mẹ mình nấu cơm cho mọi người trong nhà.

Mẹ con hai người đều biết tài nghệ nấu nướng của Lưu Ly rất tốt, còn mở một mỹ thực thành, nhưng đây là lần đầu tiên hai người thấy Lưu Ly làm đồ ăn.

Thấy Lưu Ly mát xa gà vịt một lúc, trong mắt tất cả đều là ngạc nhiên, thấy Lưu Ly không mắng đuổi mọi người ra ngoài, hai mẹ con họ liền mặt dày ở lại nhìn, tiện thể hỗ trợ luôn.

Đợi đến khi vịt nướng và gà rán đều phát ra mùi thơm, Lê Anh không nhịn được hỏi: "Phu Nhân, chúng tôi có thể làm cho mọi người bên ngoài ăn không?"

Người bên ngoài, là chỉ những người hầu và thuộc hạ khác trong nhà.

Nhưng sở dĩ Lê Anh lại phải hỏi như vậy, đó là bởi vì nàng ta muốn ăn, nhưng đồ phu nhân làm nàng ta lại không dám mơ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!