Nhìn thấy hai người đang nhìn mình, Lưu Ly thở dài, sau đó nói với Ngô Văn Trác: "Huynh đưa tay đây."
Ngô Văn Trác nghe vậy thì đưa tay đến, Lưu Ly đặt tay lên cổ tay hắn, khi hắn thả lòng tay thì ánh mắt cô càng trở nên rõ ràng.
"Làm sao?"
"Làm sao?"
Cẩm Nương và Ngô Văn Trác đều đồng thanh nói, ánh mắt căng thẳng.
"Đứa bé đó không phải của huynh." Lưu Ly khẳng định.
Cẩm Nương mờ mịt, Ngô Văn Trác thì ngây người ra một lúc, sau đó kinh ngạc nhìn Cẩm Nương: "Cẩm Nương, đứa bé kia không phải của ta."
Cẩm Nương lại không vui, nhìn Lưu Ly muốn nói rồi lại thôi.
"Đúng như tỷ nghĩ, huynh ấy không thể có con." Lưu Ly nhẹ giọng nói, thấy sắc mặt hai người thay đổi, Lưu Ly nói tiếp: "Nhưng có thể chữa trị."
Sở dĩ cô muốn kiểm tra mạch của Ngô Văn Trác là vì khi bắt mạch của Cẩm Nương, cô nhận ra cơ thể của Cẩm Nương không có vấn đề gì.
Nếu cơ thể của Cẩm Nương đã không có vấn đề, hai người thành thân đã nhiều năm mà vẫn không có thai, vậy vấn đề nằm ở Ngô Văn Trác.
Nếu vấn đề là của Ngô Văn Trác, vậy cái thai trong bụng Lâm Ngọc Tuyên thực sự khiến người ta hoài nghi.
Khi biết mình không thể có con, Ngô Văn Trác trong lòng căng thẳng, nhưng nghe Lưu Ly nói có thể chữa trị, hắn lập tức yên tâm trở lại.
Nếu như vậy, Lâm Ngọc Tuyên...
Sau khi Cẩm Nương tỉnh lại, Ngô lão phu nhân và Lâm Ngọc Tuyên mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, cảm thấy chuyện không còn liên quan gì đến mình nên cả hai đều rời đi.
Ngô lão phu nhân ngồi trong phòng, mặt nhăn mày nhíu, nặng trĩu tâm sự.
Lúc này, Ngô Văn Trác bước vào, nhìn về phía Ngô lão phu nhân.
Thấy con trai vào, Ngô lão phu nhân có lời muốn nói, nhưng rất nhanh đã quay mặt đi: "Có vợ quên mẹ, sao rồi, không ở cùng vợ nữa à?"
Ngô Văn Trác: "Có Lưu Ly ở cùng nàng ấy rồi."
Ngô Văn Trác không nói thì thôi, vừa nói Ngô lão phu nhân đã tức giận: "Con là đang phòng mẹ như phòng cướp đấy hả? Ta là mẹ của con, lẽ nào lại đi hại chính con dâu của mình?"
Ngô lão phu nhân tức giận không phải vì Lưu Ly, mà là vì trước đây, khi Cẩm Nương gặp chuyện, Ngô Văn Trác không cho bất cứ ai đến gần, gọi một người ngoài là Trương Hạnh Huệ đến canh gác cho Cẩm Nương, như thể bà ta sẽ làm gì đó với Cẩm Nương vậy.
Tuy nhiên, so với sự tức giận của Ngô lão phu nhân, Ngô Văn Trác có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chờ đến khi cơn giận của Ngô lão phu nhân dịu đi một chút, Ngô Văn Trác mới lên tiếng: "Cẩm Nương trúng độc là do mẹ hạ, đúng không?"
Ngô lão phu nhân sững sờ trong giây lát, sau đó thiếu chút nữa ngã ngửa vì tức giận, trên mặt hiện lên sự khiếp sợ, ngoài ra còn có sự phẫn nộ và một chút bối rối.
Bà ta sai rồi sao?
Vì không thích con trai mình hết lòng hết dạ vì con dâu, nên ban đầu gây sức ép cho con dâu, khiến cho cả hai có nhà mà không về, sống ở bên ngoài một thời gian dài.
Nhưng có người mẹ nào có thể chịu đựng được đứa con trai vì một nữ nhân mà quên mất mẹ mình?
Còn vì chuyện này mà bà ta bị đứa con trai nghi ngờ đầu độc con dâu?
Ngô Văn Trác lưu biểu cảm của Ngô lão phu nhân vào đáy mắt, điều này cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Ly nói, cổ độc khó tìm, mẹ của hắn, một phụ nhân cả ngày chỉ quanh quẩn trong viện trạch, sao có thể lấy được, chuyện này ắt có nội tình.
Mặc dù mẹ không thích Cẩm Nương, nhưng chung quy bản tính không xấu, hắn cũng không hy vọng bà là con người độc ác kia, cũng may là thật sự không phải.
"Độc mà Cẩm Nương trúng phải là từ bát canh mẹ mang đến." Ngô Văn Trác nói, giọng vô cùng bình tĩnh.
Vừa nghe nguyên nhân là từ bát canh kia, Ngô lão phu nhân dường như nhớ ra điều gì đó, cả người kinh sợ.
Ngô Văn Trác: "Con đã cử người đi báo quan rồi."
"Không..." Ngô lão phu nhân bỗng nhiên đứng lên: "Không được báo quan!"
Ngô Văn Trác thấy thái độ này của Ngô lão phu nhân, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh: "Sao lại không được báo quan?"
Ngô lão phu nhân ngoảnh mặt đi, không dám nhìn Ngô Văn Trác: "Ta... ta nói không được chính là không được."
Ngô Văn Trác: "Thứ lỗi cho con trai không thể vâng lời, có người muốn hãm hại Cẩm Nương, nếu không báo quan, lỡ như sau này Cẩm Nương lại bị tổn thương thì phải làm sao?"
Ngô lão phu nhân: "Con bé sẽ không..."
"Mẹ, người biết là ai đúng không?" Vẻ mặt Ngô Văn Trác trở nên nghiêm túc.
Ngô lão phu nhân không dám nhìn Ngô Văn Trác, cũng không trả lời.
"Là Lâm Ngọc Tuyên!" Ngô Văn Trác nói toạc ra: "Mẹ, cho dù là nàng ta, con cũng phải báo quan."
"Nhưng con bé đang mang trong mình giọt máu của con, là hương hỏa của Ngô gia chúng ta." Hốc mắt của Ngô lão phu nhân ươn ướt.
Chuyện này bảo bà ta biết chọn thế nào?
Bát canh kia đúng là không phải do bà ta nấu, mà là Ngọc Tuyên vì muốn bày tỏ sự hối lỗi với Cẩm Nương nên đã xuống bếp, hơn nữa còn cầu xin bà ta nhất định phải nghĩ cách cho Cẩm Nương uống nó.
Sao bà ta biết được trong canh lại có độc?
Cho dù... cho dù là canh có độc, nhưng Cẩm Nương cũng không sao, đúng chứ?
Trong bụng Ngọc Tuyên còn có dòng giống của Ngô gia.
"Văn Trác, xem như mẹ cầu xin con, đừng báo quan, để Ngọc Tuyên sinh đứa bé ra, cùng lắm để Cẩm Nương nuôi nấng, con thấy sao?"
Con trai thành thân đã mười năm, mười năm nay bà ta luôn mong có cháu nội để bồng, khó khăn lắm mới có một đứa, sao bà ta có thể bỏ được?
Nghe mẹ của mình nói vậy, Ngô Văn Trác mặc dù thấy khó chịu, nhưng nhìn vẻ khẩn thiết của bà ta, cuối cùng cũng mềm lòng, không trách cứ nữa, chỉ nói ra tình hình thực tế: "Mẹ, đứa bé kia không phải của con."
"Không thể nào!" Ngô lão phu nhân không tin.
"Đó là sự thật, con chưa từng chạm qua nàng ta." Ngô Văn Trác nói tiếp: "Cẩm nương không thể mang thai, vấn đề nằm ở con, chỉ là con vì muốn giữ thể diện mà không đi gặp thầy thuốc."
Đúng vậy, lời nói của Ngô Văn Trác thật giả lẫn lộn.
Trước giờ hắn thật sự không nghĩ vấn đề lại nằm ở mình, nếu không, hắn nhất định sẽ đi gặp thầy thuốc, không để Cẩm Nương phải chịu hành hạ vì không thể sinh con nhiều năm như vậy.
Sở dĩ phải nói vậy là để khiến lời nói của hắn trở nên thuyết phục hơn.
Về chuyện với Lâm Ngọc Tuyên, thật ra lúc đầu hắn không chắc mình đã chạm vào nàng ta chưa.
Vào một ngày hai tháng trước, khi Cẩm Nương đang bận rộn ở cửa hàng, hắn trở về nhà một lần.
Lúc đó, biểu muội và cậu đến nhà làm khách, hắn uống rượu đến say khướt.
Bình thường, hắn chỉ cần uống say thì sẽ không làm gì, nhưng ngày hôm đó tỉnh lại, biểu muội lại xuất hiện trên giường của hắn, khóc như hoa lê đái vũ.
Thực ra biểu muội đã thành thân một lần, nhưng sau đó đã hòa ly, cho nên cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, đương nhiên sẽ không có cái gì gọi là lạc hồng.
Vì vậy hắn không chắc mình có thật sự động vào người biểu muội không, mà biểu muội cũng nói không cần hắn chịu trách nhiệm, còn hắn vì sợ Cẩm Nương biết nên vẫn giấu trong lòng.
Cho đến mấy ngày gần đây, chuyện biểu muội mang thai mới lộ ra.
Lúc đầu, hắn còn thật sự nghĩ đứa bé là của mình, nhưng trong lòng không hề vui sướng, bởi vì so với đứa bé và trách nhiệm với biểu muội, hắn càng để ý đến Cẩm Nương hơn.