Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

"Tránh ra!" Sắc mặt Ngô Văn Trác khó coi.

"Biểu ca, hai người đó còn trẻ như vậy, y thuật sao có thể tốt được? Huynh đừng để bị họ lừa, việc cần nhất bây giờ là đi mời Tôn lão đến xem bệnh, nếu không sẽ trì hoãn việc chữa bệnh cho tỷ tỷ đó." Vẻ mặt của nữ tử chặn Ngô Văn Trác vô cùng thành khẩn.

Người này không phải ai khác, chính là người vừa mới đỡ Ngô lão phu nhân.

"Tránh ra!" Ngô Văn Trác lạnh giọng.

Nữ tử vẫn không tránh, Ngô Văn Trác cả giận nói: "Lâm Ngọc Tuyên, chuyện của ta không cần cô lo, tránh ra cho ta."

"Biểu ca!" Lâm Ngọc Tuyên vô cùng ủy khuất, trong mắt ngấn lệ, làm ra bộ dạng của một đóa bạch hoa liên.

"Lâm Ngọc Tuyên, nếu cô còn không tránh ra, đừng trách ta không khách khí." Trán Ngô Văn Trác nổi đầy gân xanh.

"Con định không khách khí với ai? Con có còn để người mẹ này vào mắt không?" Ngô lão phu nhân tức giận bước tới.

"Ngọc Tuyên cũng chỉ vì muốn tốt cho con, bảo con đi mời thầy thuốc Tôn đến là sai sao? Con đừng quên Tôn lão là thầy thuốc giỏi nhất vùng này. Con đối xử với Ngọc Tuyên như vậy là chà đạp sự nhiệt tình của con bé, con không thấy hổ thẹn với con bé, hổ thẹn với đứa bé trong bụng nó sao?"

Ngô lão phu nhân càng nói càng kích động, vừa nói chuyện vừa đánh lên cánh tay của Ngô Văn Trác.

Nhưng Ngô Văn Trác căn bản không nghe lời Ngô lão phu nhân, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Ngọc Tuyên: "Đứa bé trong bụng cô sao mà có, trong lòng cô rõ nhất, về chuyện của Cẩm Nương không liên quan gì đến cô, nếu cô còn nhúng tay vào, đừng trách ta vô tình."

Người nói vô ý, người nghe hữu ý.

Lâm Ngọc Tuyên nghe xong những lời Ngô Văn Trác nói thì sắc mặt trở nên trắng bệch, không nhịn được mà lùi về sau mấy bước.

Ngô Văn Trác tận dụng khe hở này, chạy ra ngoài, Ngô lão phu nhân thấy vậy thì tức giận mắng hắn là đồ nghịch tử.

"Không ngờ đến xem bệnh mà lại gặp một màn đặc sắc như vậy."

Đúng lúc này, giọng nói có chút mỉa mai của Tôn Quốc Việt vang lên bên tai Lưu Ly.

Lưu Ly không quay đầu lại, trong lòng biết Tôn Quốc Việt e rằng cũng nhìn ra điểm gì đó.

Cái người tên Lâm Ngọc Tuyên kia rõ ràng có điểm không thích hợp.

Lúc Ngô Văn Trác nói ra những lời kia, trong mắt nàng ta rõ ràng có chút chột dạ.

Vậy thì đứa bé kia...

Tầm mắt của Lưu Ly quét qua bụng Lâm Ngọc Tuyên, sau đó lập tức rời đi.

Trước khi Cẩm Nương tỉnh lại, cô sẽ không làm ra chuyện gì nữa.

Tất cả chờ sau khi Cẩm Nương tỉnh lại, biết rõ chân tướng rồi nói sau.

Không lâu sau, Ngô Văn Trác lấy ba loại máu về.

Ở thời đại này, máu đôi khi bị coi là điềm xấu, vì vậy Ngô Văn Trác lấy ba thứ máu đã khiến Ngô lão phu nhân vô cùng bất mãn.

Chỉ tiếc, Ngô Văn Trác không thèm nghe lời bà ta.

Rõ ràng là so với nương của mình, Ngô Văn Trác càng sợ mất đi Cẩm Nương hơn, điều này khiến Lưu Ly càng tin Ngô Văn Trác sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến Cẩm Nương.

Như Tôn Quốc Việt đã nói, Đoạt Mệnh Cổ cái tên hết sức khó nghe, nhưng thực chất không hề khó giải.

Sau khi Ngô Văn Trác đem ba thứ máu đến, Tôn Quốc Việt lấy con dao mang theo bên mình ra, cứa vào mười đầu ngón tay của Cẩm Nương.

Lúc mười ngón tay chảy máu, Tôn Quốc Việt yêu cần Ngô Văn Trác giữ vững ba thứ máu để dưới mười ngón tay của Cẩm Nương, nghiêm giọng giải thích: "Lát nữa dù có nhìn thấy cái gì, cũng phải nâng giữ ba thứ máu đến cùng, không được làm đổ, nếu không xảy ra chuyện gì ta không chịu trách nhiệm."

Ngô Văn Trác vốn đã căng thẳng, nghe Tôn Quốc Việt nói vậy, lại càng căng thẳng hơn.

Nhưng dù căng thẳng đến đâu, Ngô Văn Trác vẫn nâng giữ ba thứ máu để dưới mười đầu ngón tay của Cẩm Nương.

Sau đó, bên trong mười ngón tay của Cẩm Nương xuất hiện rất nhiều con bọ dài màu đen trắng đang chạy lúc nhúc, dùng mắt thường cũng nhìn thấy được.

Cảnh tượng kinh tởm này thật sự làm cho người ta sợ hãi, đến mức tay cầm chậu của Ngô Văn Trác cũng run lên, suýt nữa thì đổ ra ngoài.

Cũng may Bạch Nhạc đứng bên cạnh đã chú ý đến điểm này, nhanh chóng giữ lại cái chậu.

"Đã nói là ngươi phải giữ chặt, nếu không xử lý tốt, tính mạng của nàng ta đừng hòng giữ được." Giọng của Tôn Quốc Việt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Lưu Ly nhìn Tôn Quốc Việt, cảm thấy Tôn Quốc Việt lúc này so với Tôn Quốc Việt trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đây mới là con người thật của hắn ta?

Lưu Ly nghĩ vậy, ánh mắt không khỏi nhìn vào trong chậu, da đầu run lên.

Sâu độc này thật sự rất ghê tởm.

Thời gian kéo dài chừng một nén hương, không còn sâu độc nào chui ra khỏi tay của Cẩm Nương nữa, sâu trong chiếc chậu Ngô Văn Trác cầm lại di chuyển, giống như máu đang trào ra.

Lúc này, Tôn Quốc Việt lấy ra một lọ thuốc, rắc vào chậu.

Ngay lập tức, chậu trở nên tĩnh lặng.

Lưu Ly nhìn vào chậu đã trở nên tĩnh lặng thì không khỏi thầm thở dài, nếu không phải một màn kia nhìn quá ghê tởm, thì cô còn định lấy một ít về nghiên cứu.

Tôn Quốc Việt dường như biết thuật đọc tâm, lại hiểu được suy nghĩ trong lòng Lưu Ly: "Cổ độc này là thứ đừng nên nghiên cứu trước khi hiểu rõ về chúng."

Nói xong, Tôn Quốc Việt cho tay vào áo, lấy ra một quyển sách đưa cho Lưu Ly: "Đây là kinh nghiệm của ta đối với cổ độc, cô có thể cầm xem."

Lưu Ly nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay Tôn Quốc Việt, nhưng không cầm lấy.

Trong lòng cô cảm thấy kỳ quái, cuốn sách này vô cùng quý giá, từ việc Tôn Quốc Việt luôn mang nó bên người có thể nhìn ra điểm này, vì lẽ gì lại dễ dàng đưa cho cô mượn?

"Mặc dù vật này quý giá, nhưng so với bức vẽ huyệt vị của cô thì không đáng nhắc tới." Tôn Quốc Việt nói xong, đặt cuốn sách vào tay Lưu Ly: "Ta đi trước, nhớ cân nhắc những gì ta đã nói ở y quán, ta sẽ chờ cô."

Nói xong, Tôn Quốc Việt ưu nhã xoay người, rời đi nhẹ nhàng như mây.

Lưu Ly ngây người nhìn cuốn sách trên tay, chẳng lẽ bức vẽ huyệt vị lại quý giá đến vậy sao?

Ở thời hiện đại, ở đâu mà chẳng mua được?

Cho dù trong lòng Lưu Ly có đủ loại nghi ngờ, nhưng cũng phải đợi đến khi đến y quán mới hỏi được.

Sau khi Lưu Ly cất cuốn sách đi, Cẩm Nương trên giường đã tỉnh lại lần nữa.

Ngô Văn Trác là người đầu tiên phát hiện ra, kích động tiến lên, định nắm lấy tay Cẩm Nương, nhưng tay Cẩm Nương đang bị thương, Ngô Văn Trác đành phải kìm lại, nhìn Cẩm Nương đầy vui sướng: "Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi."

Lưu Ly có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nấc nghẹn ngào trong câu nói đơn giản của Ngô Văn Trác, cô nghĩ đây là lúc dành không gian riêng tư cho hai vợ chồng, nên chuẩn bị cùng Bạch Nhạc rời đi.

Nhưng lúc này Cẩm Nương cũng nhìn thấy Lưu Ly: "Lưu Ly, sao muội lại ở đây?"

Lưu Ly chỉ đành dừng chân lại.

"Cẩm Nương, nàng trúng độc, ta nhờ Lưu Ly đến giúp nàng giải độc." Ngô Văn Trác giải thích.

Cẩm Nương nghe vậy thì nhíu mày hỏi: "Sao ta lại trúng độc?"

Câu hỏi của Cẩm Nương khiến không chỉ Ngô Văn Trác mà đến Lưu Ly cũng ngạc nhiên.

Độc không phải Cẩm Nương tự mình uống sao?

Đột nhiên, Lưu Ly dường như hiểu ra điều gì đó.

Cẩm Nương sinh ra trong một thương hộ bình thường, lấy đâu ra cổ độc?

Sau đó, Ngô Văn Trác kể những chuyện xảy ra cho Cẩm Nương nghe, lúc đầu Cẩm Nương thấy hoang mang, sau đó thì nhíu mày, cuối cùng biểu cảm ẩn nhẫn xuất hiện.

Lưu Ly thấy vậy, không khỏi hỏi: "Cẩm Nương, tỷ nghĩ ra gì rồi ư?"

Cẩm Nương nghe vậy, nhìn Ngô Văn Trác, sau đó lại quay ra nhìn Lưu Ly, cuối cùng nói với Ngô Văn Trác: "Ta muốn nói chuyện riêng với Lưu Ly."

Ý là muốn Ngô Văn Trác ra ngoài.

Nhưng Ngô Văn Trác làm sao chịu?

"Cẩm Nương, có gì mà ta không thể nghe được? Nàng nói ta nghe cùng được không?" Ngô Văn Trác khẩn cầu.

Trải qua nỗi đau khổ mất đi nàng, giờ có là chuyện gì hắn cũng có thể chấp nhận được.

Cẩm Nương nghe vậy, dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhìn Ngô Văn Trác như đã hạ quyết tâm: "Chàng thực sự muốn biết sao?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!