Ánh mắt Lưu Ly đã rơi xuống mặt Cố Tại Ngôn.
Lúc này vết sẹo trên mặt Cố Tại Ngôn đương nhiên đã biến mất, lộ ra dung mạo vốn có của hắn.
Từ lúc nhìn thấy nửa mặt của hắn đã biết là hắn đẹp, nhưng lúc thật sự nhìn thấy hắn khôi phục dung mạo, Lưu Ly cũng nhịn không được nhìn đến ngẩn người.
Nói là giật mình cũng không đủ, thực tế một bộ hồng y làm cả người hắn càng thêm chói sáng, một đôi mắt thâm thúy lại mang theo nhiều tình ý dường như muốn hút cô vào bên trong, sa vào bùn lầy.
"Mặt của ngươi…"
Khuôn mặt của Cố Tại Ngôn kỳ thật đã sớm khỏi rồi, cô hiểu y, cho nên dù vết sẹo của Cố Tại Ngôn có chân thật hơn nữa, cô cũng có thể nhìn ra được.
Chỉ là Cố Tại Ngôn muốn che giấu, cô cũng xem như không biết mà thôi, dù sao động lòng cũng không phải là một lớp da.
Huống hồ từ lúc để Cố Tại Ngôn giả vờ làm cha ruột của Bình Bình và Yên Yên thì Lưu Ly cũng đã đưa thuốc trị mặt cho Cố Tại Ngôn, hắn khôi phục cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ là trước kia Cố Tại Ngôn vẫn luôn không dùng, lần này sau khi rời đi rồi quay lại Lưu Ly mới phát hiện sự khác thường trên mặt hắn.
Chỉ là, nếu như đã muốn che giấu, sao hôm nay lại lộ ra? Chẳng lẽ là muốn dùng gương mặt thật cho người khác thấy sao? Vậy nếu bị người hắn đang cố tình trốn tránh phát giác có thể dẫn đến phiền toái hay không?
Lúc Lưu Ly nghĩ như vậy, đương nhiên là không biết khuôn mặt Cố Tại Ngôn đẹp hay xấu không ảnh hưởng gì đến hắn, ảnh hưởng duy nhất là, hắn sợ Lưu Ly nhìn ra được manh mối.
Trên thực tế, Lưu Ly quả thật cảm thấy gương mặt này của Cố Tại Ngôn vô cùng quen mắt, chỉ là không đợi Lưu Ly suy nghĩ rõ ràng, Cố Tại Ngôn đã vuốt mặt, dùng một loại giọng nói cực kỳ thu hút hỏi: "Mặt của ta, nàng thỏa mãn không?"
Giọng nói đó, lại phối hợp với biểu cảm mị hoặc lại hơi phóng túng, dù là Lưu Ly tự nhận mình kiến thức rộng lớn không phải là mê nhan sắc, nhưng…vẫn bị bắt lấy.
Theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, não không thể ra lệnh gì, miệng lại vô cùng thành thật nói: "Thỏa mãn."
Cố Tại Ngôn cười, cười giống như một thợ săn nhìn con mồi mắc bẫy: "Nếu như thỏa mãn, vậy có muốn sờ một chút không?"
Nghe như thế, Lưu Ly giống như bị ma ám, đưa tay lên sờ soạng khuôn mặt Cố Tại Ngôn.
Chỉ là tay đưa ra đến giữa đường, Lưu Ly đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt lập tức đỏ lên, tay muốn rút về, lại bị Cố Tại Ngôn nắm lấy.
Bàn tay hơi có vẻ thô ráp bắt lấy bàn tay mềm mại của Lưu Ly, làm Lưu Ly chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê dại, chấn động đến mức cô muốn lùi về sau.
Nhưng bàn tay kia của Cố Tại Ngôn lại ôm chặt eo cô, kéo cô lại gần chính mình, cơ thể mềm mại dán chặt vào lồng ngực rắn chắc, phù hợp đến mức bất ngờ.
"Nếu như muốn sờ, sao không thử xem?" Cố Tại Ngôn nói xong, cầm lấy tay Lưu Ly đặt lên mặt mình, ánh mắt nhìn Lưu Ly vẫn lộ vẻ nóng rực.
Mà Lưu Ly, lúc tay chạm vào khuôn mặt Cố Tại Ngôn thì có một loại cảm giác kỳ dị làm cả người cô như có chút nhũn ra, chỉ có ngây ngốc nhìn Cố Tại Ngôn, đối diện.
Sau đó, Cố Tại Ngôn cúi đầu, hôn lên môi Lưu Ly.
Vốn chỉ là muốn lướt qua rồi thôi, nhưng lúc hai đôi môi chạm vào nhau thì lại như cơn nghiện, càng lúc càng vào sâu, căn bản không dừng được.
Về phần Lưu Ly, thì đầu óc đã sớm trống rỗng, chỉ có thể mặc cho Cố Tại Ngôn thích gì làm nấy.
Hoặc là nói cái gì mà, người phụ nữ có lợi hại đến mức nào, ở trước mặt người đàn ông mình thích đều sẽ trở nền mềm mại?
Cố Tại Ngôn chỉ cảm thấy nụ hôn càng sâu, trên người càng giống như củi khô gặp lửa mạnh, có chút khó có thể tự kiềm chế.
Nhưng mà Cố Tại Ngôn vẫn là thả Lưu Ly ra, thấy đôi môi và khuôn mặt đỏ thẫm không bình thường của Lưu Ly, trong lòng lại kích động.
Lại đưa tay nắm lấy cằm của Lưu Ly, tà mị nói: "Đi ra ngoài mời rượu trước, đợi lát nữa lại đến ăn nàng."
Lưu Ly vừa mới hoàn hồn lại từ trong mê hoặc, lại lần nữa đỏ mặt.
Đợi khi hai người ra ngoài thì Lưu Ly đã sớm thay trang phục nặng nề trên người ra, mặc một váy đỏ đơn giản, mà Cố Tại Ngôn cũng dán lại vết sẹo giả của hắn.
Thật ra cũng không cần thiết ra ngoài mời rượu các thôn dân, trong thôn cũng không có quy củ tân nương phải mời rượu, về phần Cố Tại Ngôn, hắn đương nhiên cũng sẽ không đi.
Ngược lại ngồi ở mấy cái bàn trong sân chính là thôn trưởng, một nhà Trương Nhị Lang còn có Ngô Văn Trác Nhiêu Thanh Nhã cùng với những người có quan hệ thân cận với Lưu Ly, nên Cố Tại Ngôn mới để Lưu Ly đi ra.
Cũng không nói đến cái gì có quy củ hay không, chẳng qua là cảm thấy Lưu Ly ngột ngạt cả một ngày rồi, cũng nên vào lúc này thả lỏng vui vẻ một chút, đây cũng là một loại săn sóc nhỏ của Cố Tại Ngôn đối với Lưu Ly.
Nói là mời rượu, cũng không cần phải kính từng người một, Lưu Ly chỉ rót một chén, sau khi nói mấy lời cảm tạ, thì ngồi vào chỗ, cùng với mọi người ăn uống vui chơi, náo nhiệt cùng vui.
Chỉ là trong bữa tiệc Lưu Ly lại phát hiện Cẩm Nương không đến, chỉ có một mình Ngô Văn Trác đến, mà nhìn vẻ mặt của Ngô Văn Trác cũng không tốt lắm, có một cảm giác gượng cười, cũng có vẻ có mấy phần không ăn khớp.
Chỉ là Lưu Ly hôm nay thành hôn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nhớ việc này trong lòng, nghĩ chờ có thời gian lên trấn trên xem đến cùng là Cẩm Nương có chuyện gì, dù sao cũng là có quen biết, con người Cẩm Nương cũng không tệ.
Qua ba tuần rượu, khách và chủ đều vui mừng.
Nhiêu Thanh Nhã cuối cùng có tặng thêm một phần lễ cho Lưu Ly, Lưu Ly cũng không chút khách khí nhận lấy.
Sau đó, tất cả mọi người đều ngồi xe ngựa về trấn trên.
Về phần hôm nay những người đáng lý bị đóng cửa trấn làm sao vào trấn? Cố Tại Ngôn chỉ nói bọn họ không cần lo lắng.
Mà một số công việc thu dọn sau đó, càng không cần Lưu Ly vất vả.
Chỉ có hai đứa nhỏ, là Lưu Ly phải quan tâm đến.
Nghĩ đến hôm nay thành thân cũng lơ là hai đứa nhỏ, Lưu Ly vốn còn muốn bên cạnh bọn nhỏ một lúc, chỉ là không đợi Lưu Ly mở miệng, Bình Bình đã có vẻ nghiêm trang nói: "Mẹ, con mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lưu Ly nhìn về phía Yên Yên.
Yên Yên nháy nháy mắt, sau đó trực tiếp ngáp một cái: "Mẹ, Yên Yên muốn ngủ, không cùng mẹ nữa."
Nói đùa sao, Trần nãi nãi đã nói rồi, đêm nay cha mẹ tân hôn, bọn họ không thể quấy rầy cha mẹ, đây là quy củ.
Bình Bình Yên Yên sau khi nói xong, hai đứa nhỏ liếc mắt nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý một trái một phải đi vào phòng của mình, sau đó "Cạch" một tiếng, cùng khép cửa phòng lại, nhốt Lưu Ly ở bên ngoài.
Lưu Ly: "…"
"Nàng đang trốn ta?"
Lúc này, giọng nói Cố Tại Ngôn vang lên sau lưng.
Lưu Ly: "…Không có."
Chỉ là biểu cảm, lại có chút chột dạ.
Không có cách nào, sống hai đời, cô đều chưa từng trải qua bước đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!