Đêm đó, có rất nhiều người trong thôn đều không ngủ.
Mà nguyên nhân đương nhiên là bởi vì ngày hôm sau chính là ngày thành thân của Lưu Ly.
Có rất nhiều người đã sống hơn nửa đời người cũng chưa từng nhìn thấy ai sắp thành thân mà tân lang còn chưa xuất hiện, nhà thì không được treo đèn kết hoa, lại càng không có mua cái gì.
Mà trước đó Lưu Ly đã mời người trong thôn đến dùng cơm, nhưng Lưu Ly cũng không đến thông báo hủy bỏ với mọi người, cho nên có không ít người nghĩ rằng chờ đến khi trời sáng rồi, bọn họ có cần phải đến nhà Lưu Ly không đây.
"Sao lại không đi?" Vương Kim Hà kế bên nhà Trương Đại Tú nghe thấy lời thì thầm của Trương Đại Đầu, lập tức lên tiếng: "Là nàng ta mời mọi người đến dùng cơm mà, chúng ta đi thì sao chứ? Không có chuẩn bị hả? Vậy thì người bị mất mặt cũng đâu phải là chúng ta."
Nghe xong, Trương Đại Đầu cảm thấy cũng có lý.
Cho dù nhà Lưu Ly không thể chuẩn bị cơm canh cho toàn thôn, vậy thì một nhà bọn họ chắc cũng có thể được thu xếp ổn thỏa nhỉ? Bây giờ nhà Lưu Ly có tiền như thế, có đồ ăn ngon là cái chắc.
Nghĩ như vậy, Trương Đại Đầu liền cảm thấy hài lòng mà đi vào giấc ngủ.
Sát vách nhà Trương Đại Tú, Trương Trần Thị lăn qua lộn lại, có làm như thế nào cũng không ngủ được.
Cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, cẩn thận nhìn cháu gái ngủ say ở bên cạnh, lúc này mới thấp giọng hỏi: "Này ông, nếu như người ở trong thôn đều đến nhà Tiểu Ly, vậy thì chúng ta phải làm gì đây?"
Từ lúc đương gia trở về từ nhà Tiểu Ly, bà vẫn luôn chờ Tiểu Ly cho người đến thông báo hủy bỏ hôn sự ngày mai, nhưng mà vẫn không chờ đợi được ai.
Bà biết rõ là nhà Tiểu Ly không hề chuẩn bị cái gì hết, bây giờ còn không chịu thông báo cho mọi người, vậy nếu như ngày mai tất cả mọi người đều đến thì phải làm sao mới tốt đây?
Trương Đại Tú vẫn còn chưa ngủ, dù không phải lăn qua lộn lại, nhưng mà thật ra trong lòng cũng đang lo lắng việc này.
"Thiệt tình, cũng là do ta đã chủ quan, e là mấy trưởng bối trong nhà Tiểu Ly không hiểu rõ quy củ về chuyện này, hôm nay ta nên nhắc nhở một chút."
Nói xong, Trương Đại Tú liền an ủi: "Ở trong thôn này có rất nhiều người đã nhận ân huệ của Tiểu Ly, tương lai còn phải trông cậy vào Tiểu Ly, dù sao thì bọn họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi làm phiền đâu."
"Nhưng mà nói không chừng sẽ có một vài người không có mắt nhìn mà." Điều mà Trương Trần Thị lo lắng chính là cái này.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều biết chừng mực, nếu như có mấy nhà đến gây chuyện thì điều này không tốt cho Tiểu Ly.
Trương Đại Tú suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Nếu không thì như vậy đi, sáng sớm ngày mai chúng ta mang theo những thứ có thể ăn ở trong nhà mình đến đó, dù sao cũng phải giúp đỡ Tiểu Ly ứng phó với người trong thôn đến làm khó dễ."
Vốn dĩ Trương Trần Thị định nói mang đến thì không tốt, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai Tiểu Ly sẽ gặp phải khó khăn, lời vừa ra đến miệng, Trương Trần Thị không nói nữa, đành phải đồng ý.
Về phần những người khác ở trong thôn, phần lớn như phu thê Trương Đại Tú đã suy nghĩ, biết là hôn sự không thành thì sẽ không đến quấy rối.
Nhưng luôn có một vài người như đôi phu thê Trương Đại Đầu, muốn đến nhà Lưu Ly để ăn chực một bữa cơm.
Mà trong đó, người của lão Lưu gia cũng có suy nghĩ y hệt vậy.
Người lão Lưu gia cảm thấy có tiện nghi mà dại gì không chiếm, trong buổi tân gia lần trước bọn họ đã không thể ăn được, dù sao thì lần này cũng phải ăn cho no bụng.
Còn chuyện Lưu Ly có chuẩn bị hay không, những thứ này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ.
Huống hồ gì đối với bọn họ mà nói, cho dù không được ăn ngon mà có thể nhìn thấy Lưu Ly bị mất mặt, đó cũng là một chuyện vô cùng tốt, cớ sao lại không làm.
Cho nên, Lưu lão thái nói rằng ngày mai tất cả mọi người đều đến nhà Lưu Ly chờ ăn, cả gia đình Lưu gia hào hứng không thôi.
Lúc này, còn có một người không ngủ được, đó chính là Lưu Tiểu Cúc.
Bây giờ túp lều nhỏ không chỉ có một phòng, đã bị phu thê Lưu Đại Thọ tách ra thành 3 phòng.
Đôi phu thê Lưu Đại Thọ một phòng, hai huynh đệ Lưu Sự Vĩ và Lưu Phúc Vĩ một phòng, Lưu Tiểu Cúc thì một mình một phòng.
Lúc đóng nhà tranh, Lưu Tiểu Cúc đã cố ý làm một cánh cửa sổ ở phía sau, đúng lúc đối diện với đại trạch của Lưu Ly.
Lúc này, Lưu Tiểu Cúc đang đứng trước cửa sau chăm chú nhìn đại trạch tráng lệ.
Nhưng nàng ta cũng chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa lớn đang đóng chặt, cùng với bức tường cao cao, nhưng rõ ràng là trong mắt của Lưu Tiểu Cúc còn mang theo mấy phần hưng phấn.
Không nên có động tĩnh mới tốt.
Người bên ngoài đồn đại thư hôn là thật, nhưng nàng ta không tin.
Mặc dù không biết tại sao nàng ta tỉnh lại một lần nữa lại có một số việc thay đổi, nhưng mà nàng ta có thể chắc chắn rằng đời trước người đó và Lưu Ly không hề tồn tại bất cứ hôn sự nào.
Về phần chuyện có chỗ thay đổi, Lưu Tiểu Cúc cảm thấy đó tất nhiên là bởi vì mình trùng sinh nên mới có chỗ sai.
Mà chỗ sai lớn nhất đó chính là người đó vẫn còn sống, mà cái sai đó có lẽ chính là ông trời đã cho nàng ta cơ hội.
Chỉ cần Lưu Ly không chính thức bái đường với người kia, chỉ cần cho nàng ta cơ hội, vậy thì vận mệnh đời này của nàng ta đã có thể thay đổi.
Đời trước, nàng ta mãi mãi kém một bậc.
Vậy thì đời này nàng ta muốn làm kẻ trên.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Lưu Tiểu Cúc cong lên một nụ cười, sau đó hài lòng nằm trên giường mình.
Có điều, mặc dù đời trước chỉ là thiếp, nhưng dù sao cũng có một cuộc sống vinh hoa phú quý, bây giờ ngủ trên chiếc giường cây này khiến Lưu Tiểu Cúc cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng đã nằm quen một khoảng thời gian rồi, dù không buồn ngủ đi nữa thì sau nửa canh giờ vẫn ngủ thiếp đi.
Trong bức tường cao, Lưu Tiểu Cúc không nhìn thấy được mọi người đang khua chiên gõ trống, mọi người cẩn thận yên tĩnh sắp xếp.
Dù là giăng đèn kết hoa, hay là quét dọn, đám ám vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh không hề phát ra tiếng động nào, sợ làm ảnh hưởng đến chủ mẫu và tiểu chủ tử nghỉ ngơi.
Đêm vốn dĩ không dài.
Chân trời đã sớm xuất hiện vảy cá.
Nắng sớm chiếu rọi vào nhà Lưu Ly, làm lộ ra cảnh tượng màu đỏ nổi bật.
So sánh với ngày hôm trước, phải nói là rực rỡ hẳn lên.
Cửa lớn được treo đèn lồng đỏ, còn dán chữ hỷ màu đỏ.
Lúc Lưu Ly tỉnh dậy, cô bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật nảy mình.
Bởi vì không biết từ lúc nào trong phòng cô đã được người khác trang trí thành một màu đỏ rực rỡ.
Chăn uyên ương, gối uyên ương, mọi thứ đều đầy đủ, khắp nơi đều dán chữ song hỷ màu đỏ được cắt từ giấy.
Chỉ ngơ ngác một lúc, Lưu Ly liền nhìn thấy lư hương trên chiếc bàn nhỏ ở cách đó không xa, cô liền hiểu ra.
Là an thần hương, thành phần của nó không gây tổn thương cho người, cũng không có tác dụng thôi miên, lại có thể an thần, hỗ trợ người đi vào giấc ngủ.
Chỉ là làm việc khi có sự tham gia của loại hương này mà lại không đánh thức mình, có lẽ là bọn họ phải cẩn thận vô cùng.
Vừa mới nghĩ đến như thế, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của Bạch Nhạc: "Phu nhân tỉnh rồi ạ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!