Sáng sớm, Lưu Ly đã lập ra một danh sách, bảo Lý Vĩnh Phong và Trương Nhị Lang đi mua những thứ như trong danh sách, làm công tác chuẩn bị cho xưởng gia vị.
Sau đó, Lưu Ly lại bảo Triệu Tú Hồng và Trịnh Đinh Lan đi dọn dẹp xưởng ở sau nhà.
Bây giờ, trong nhà xưởng ngoài mấy phòng trồng nấm còn mở, những phòng khác lúc trước dùng để làm hạt thông đều để trống vì hạt thông đã được làm xong, những căn phòng còn trống kia đúng lúc có thể làm thành xưởng gia vị, đợi sau khi dọn dẹp, công cụ đã đủ, công xưởng cũng có thể bắt đầu đi vào làm việc.
Sau khi dặn dò xong những việc này, Lưu Ly muốn đi đến nhà họ Trương một chuyến, nói với chú Đại Tú về chuyện muốn nhờ chú ở trong thôn giúp đỡ chuyện quản lý chi tiêu.
Nhưng mới chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Lưu Ly đã nhìn thấy Trương Tiểu Thúy đang đứng ở trong sân, nhìn thấy cô đi ra khỏi cửa, Trương Tiểu Thúy dường như muốn nói gì đó.
Lưu Ly nghĩ đến mình mình đã hứa sẽ dạy Trương Tiểu Thúy cách mưu sinh, mấy ngày nay bận rộn chuyện khởi nghiệp nên đã hoàn toàn quên mất chuyện này, nhưng mấy ngày nay Trương Tiểu Thúy vẫn luôn yên tĩnh ở nhà chờ đợi, làm một số việc trong khả năng cho phép.
Nói thật, Trương Tiểu Thúy thật sự rất chăm chỉ, cần mẫn, mấy ngày hôm nay, cả nhà từ trong ra ngoài đều được Trương Tiểu Thúy thu dọn sạch sẽ, đâu ra đấy, sáng ra, khi trời còn chưa sáng đã làm xong đồ ăn cho tất cả mọi người.
Chỉ là, dù sao Trương Tiểu Thúy cũng không phải là hạ nhân trong nhà, cứ để nàng ra như thế này cũng không phải là cách hay.
Nghĩ đến chuyện đi tìm chú Đại Tú cũng không quá gấp, Lưu Ly nhìn Trương Tiểu Thúy: "Mấy ngày trước đã từng nói muốn dạy cô làm chút đồ ăn vặt, nhưng lại không có thời gian, vậy thì hôm nay sẽ bắt đầu. "
Trương Tiểu Thúy nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên sự vui mừng, nhưng sau khi vui mừng lại có chút ngại ngùng: "Cô có việc thì cứ đi trước đi, tôi không gấp."
Mấy ngày hôm nay nàng ta cũng phát hiện ra, Lưu Ly thật sự rất bận.
Lưu Ly có thể giữ lại mình và Tiểu Nha, nàng ta đã vô cùng cảm kích, sao có thể vì chuyện riêng của mình mà làm lỡ chuyện của Lưu Ly chứ?
Nàng ta cũng nhìn ra được, Lưu Ly đã không còn là Lưu Ly của ngày xưa, nàng kiên nhẫn hơn nàng ta rất nhiều, nàng ta không thể so sánh.
Từ việc Lưu Ly một mình nuôi hai đứa bé, còn có thể kiếm được tiền, nàng ta không thể so sánh.
Lưu Ly lắc đầu: "Chuyện của tôi không gấp."
Trương Tiểu Thúy thấy trên mặt Lưu Ly không có bất kỳ sự khiên cưỡng nào, cũng không nói gì nữa.
Sau đó, Lưu Ly đi đến phòng bếp, định dậy Trương Tiểu Thúy làm canh mạt la.
Vốn dĩ lúc đầu cô muốn dạy Trương Tiểu Thúy làm đồ chiên, dù sao ở thời hiện đại, đồ chiên Giang Thành, có thể nói rằng rất ngon.
Nhưng, ở thời đại này dầu là một vật dụng vô cùng quý giá, với tình hình bây giờ của Trương Tiểu Thúy bảo nàng ta làm đồ chiên, sợ là trong lòng nàng ta sẽ không yên tâm.
Nên Lưu Ly định dạy Trương Tiểu Thúy làm canh mạt la cũng đơn giản không kém.
Canh mạt la và lẩu có hương vị như nhau, nhưng lẩu trong quán lẩu của cô không phải tất cả mọi người đều ăn được, nhưng canh mạt la lại khác.
Canh mạt la từ khi xuất hiện, là một món ăn nhận được sự yêu thích của người dân, ngon mà không đắt, có thể hướng đến tất cả mọi người, những người không ăn được lẩu, thịt nướng, ăn canh mạt la là thích hợp nhất.
Mà thứ khó nhất của canh mạt la cũng chính là nước dùng, canh mạt la có ngon hay không, chủ yếu xem nước dùng có linh hồn hay không.
Nhưng trước khi làm nước dùng, Lưu Ly phải dạy Trương Tiểu Thúy chuẩn bị nguyên liệu.
Ở trong nhà không có nhiều đồ, có thịt, có khoai tây, còn có mấy loại rau cải, nấm.
Mặc dù không được đầy đủ như trong các cửa hàng canh mạt la thời hiện đại, nhưng đủ để làm nguyên liệu giảng dạy.
Lưu Ly bảo Trương Tiểu Thúy thái thịt, dạy nàng ta cách ướp, sau đó gọt vỏ khoai tây, rửa nấm, rửa rau cải để lát sử dụng, cuối cùng bảo Trương Tiểu Thúy chuẩn bị một ít mỳ được kéo bằng tay.
Nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, thì bắt đầu phối hợp nguyên liệu.
Hành, gừng, tỏi là những thứ không thể thiếu, tương ớt lên men lúc trước cô cũng đã thử làm, mùi vị cũng được, đến lúc đó cũng có thể sản xuất ở trong xưởng nguyên liệu, sau đó là đường, muối, còn có một ít nước dùng lẩu, cuối cùng Lưu Ly lại lấy thêm một ít rượu, nguyên liệu cũng xem như là khá đầy đủ.
Trên thực tế, loại canh mạt la cô muốn làm cho thêm sữa tươi và màu sắc sẽ ngon hơn, nhưng trong nhà trước mắt không có sữa, dù sao cũng không ảnh hưởng quá nhiều, không có cũng không sao.
Bỏ dầu vào nồi, cho thêm hành, gừng, tỏi, sau đó cho tương ớt lên men, sau khi xào thơm, thêm nguyên liệu lẩu vào, sau khi xào chín, cho thêm hai thìa rượu trắng, sau đó cho thêm nước, nếu như có sữa, lúc này cũng có thể cho chút sữa.
Tiếp theo là cho muối và đường, sau đó bỏ theo độ khó chín, dễ chín của các nguyên liệu, rắc thêm một chút ít vừng và rau thơm, món ăn canh mạt la thơm ngon đã được hoàn thành.
"Nguyên liệu lẩu và tương ớt lên men, đến lúc đó cô có thể nhập hàng từ chỗ tôi, còn về những thứ bỏ trong canh, cô có thể cho vào theo tình hình thực thế, về cơ bản thứ có thể nấu đều có thể cho vào." Lưu Ly nói, ra hiệu cho Trương Tiểu Thúy có thể thử một chút hương vị của canh mạt la.
Mặc dù Trương Tiểu Thúy có ở trong nhà Lưu Ly mấy ngày, nhưng chưa từng ăn canh mạt la, nên lúc canh mạt la được đưa vào miệng, cả người Trương Tiểu Thúy đều sững sờ.
Biểu cảm kia, nói thật, có cảm giác bị sét đánh.
"Mẹ làm món gì ngon vậy, con cũng muốn ăn." Đúng lúc này, giọng nói của Yên Yên truyền đến.
Lưu Ly quay đầu lại, ha, khá lắm, không chỉ có Yên Yên, ngay cả Bình Bình, Tiểu Nha còn có Tôn Văn Thành cũng đến, ai cũng giương mắt nhìn về phía này.
Lưu Ly cảm thấy rất buồn cười, cô lấy mấy cái bát, múc cho mỗi người một bát nhỏ: "Được rồi, vừa mới ăn sáng, ăn xong cái này ai cần đi học thì phải đi học, ai cần đi chơi thì phải đi chơi, đừng chôn chân trong bếp nữa."
Sở dĩ Lưu Ly giải thích như vậy, chính là sợ mấy đứa nhỏ còn muốn ăn thêm.
Mặc dù đồ ăn là tự mình làm, nhưng dù sao cũng là đồ cay, trẻ con ăn nhiều sẽ bị đau bụng.
Ừ, mặc dù cô có thể làm ra thuốc không khiến bọn chúng đau bụng, nhưng thuốc cũng không thể ăn như cơm đúng không?
Mấy đứa trẻ nghe thấy vậy, lập tức nghe lời rời đi.
Lúc này, Trương Tiểu Thúy cũng xem như đã hoàn hồn lại: "Cái này...Lưu Ly, cái này quá ngon, tôi, tôi không thể..."
Cho dù Trương Tiểu Thúy không có kiến thức, cũng biết mấy loại như phương thức bí truyền này ngàn vàng khó mà có được.
Một món ngon như thế này nếu như để Lưu Ly bán, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nàng ta không thể quá tham lam.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Thúy mới khó khăn lên tiếng: "Hay là, Lưu Ly, tôi đến cửa tiệm của cô để làm việc, cho dù...cho dù là rửa bát cũng được."
Buôn bán với rửa bát, đương nhiên buôn bán kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng, Trương Tiểu Thúy vì không muốn chiếm lợi ích của Lưu Ly, thà cho đi rửa bát, có thể thấy mặc dù Trương Tiểu Thúy đã trải qua rất nhiều cực khổ, nhưng trong lòng vẫn rất lương thiện và chất phác.
Lưu Ly cười nói: "Như thế này đi, canh mạt la cô xem như là gia nhập." Không chỉ có canh mạt la, sau này các loại đồ ăn vặt gì đó cô cũng có thể làm kiểu gia nhập.
Chỉ là sau khi Trương Tiểu Thúy nghe thấy lời nói của Lưu Ly, khuôn mặt sững sờ, không hiểu gia nhập trong miệng Lưu Ly có nghĩa là gì.