"Lưu Ly, cả nhà chúng ta đều là những người làm việc rất tốt, cháu thuê chúng ta có được không?"
"Nhà bà mặt dày thật đó? Lưu Ly đã nói rồi, sẽ không tuyển nhiều người, bà còn muốn nhét cả nhà bà vào, sợ là mặt với mông đảo ngược cho nhau rồi?"
"Hừ! Mông của bà mới ở trên mặt, miệng của bà cũng dính ở trên mông đúng không, nói chuyện thối như vậy."
"..."
Vì tranh giành vị trí vẫn chưa biết số lượng, hiện trường đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí có vài người dân đã muốn ra động chân động tay.
Trương Cao Ân thấy dân làng như vậy, sắc mặt lại tái mét.
Định đi lên ngăn cản, nhưng mọi người vì lợi ích mà không ai nhường ai, khiến Trương Cao Ân lo lắng chỉ có thể nhìn Lưu Ly.
"Lưu Ly, cháu xem…" Trương Cao Ân cũng vô cùng khó xử.
Lưu Ly khẽ lắc đầu, bày tỏ không sao, sau đó mới nhìn mọi người, cũng không quan tâm bọn họ có nghe thấy hay không, tiếp tục lên tiếng: "Sau này tôi sẽ lần lượt mở xưởng, nên chắn chắn sẽ cần rất nhiều người, đương nhiên, điều này không có nghĩa là ai tôi cũng sẽ thuê, đầu tiên người nhân phẩm không được tốt, xưởng của tôi tuyệt đối sẽ không cần, những người khác đều sẽ có cơ hội."
Sự thật chứng minh, những người này mặc dù cãi nhau, đánh nhau đến suýt nữa vỡ đầu, chảy máu, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của mình mà thôi.
Vì vậy, từ lúc Lưu Ly nói ra từ đầu tiên, mọi người cho dù là đang cãi nhau hay đánh nhau cũng đều lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả đều vểnh tai lên, nghiêm túc nghe xem Lưu Ly nói cái gì.
Tốc độ nhanh, sự hiểu ngầm trong hành động, Lưu Ly trong lúc nói chuyện trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, không nói nên lời.
Mà mọi người sau khi nghe thấy Lưu Ly nói tuyệt đối không nhận những người có nhân phẩm không tốt, ở hiện trường không còn ai dám làm ồn, chỉ sợ vừa lên tiếng đã bị xem là người có nhân phẩm không tốt.
Cho dù là gia đình đông người hay ít người, sự sắp xếp của Lưu Ly đều khiến mọi người vô cùng hài lòng, nên mọi người cũng không dám làm phiền Lưu Ly nữa, tất cả đều rời đi.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, trồng rau không phải là mục đích, nghề nghiệp có thể kiếm được tiền mới là mục đích cuối cùng.
Mà trong số những người rời đi đương nhiên cũng bao gồm góa phụ Lê.
Trên thực tế, góa phụ Lê không có hứng thú với việc Lưu Ly nói mở xưởng, đi làm thuê, dù sao bà ta cũng là mẹ của tú tài, tương lai sẽ là mẹ của cử nhân, thân phận cao quý, sao có thể đi làm việc cho người khác?
Sở dĩ góa phụ Lê không hé răng gây chuyện nữa là vì bà ta đã có ý tưởng khác.
Nên sau khi rời khỏi chỗ của Lưu Ly, góa phụ Lê vội vàng trở về nhà của mình.
Lúc đó, chồng của góa phụ Lê để lại cho bà ta ba gian phòng, mặc dù không phải là gạch xanh, nhưng chắc chắn hơn của nhà khác.
Bình thường, góa phụ Lê sẽ không bước vào căn phòng phía bên trái, bởi vì đó là thư phòng của Từ Chính.
Góa phụ Lê cho rằng số mình không được tốt, nếu như đi vào thư phòng, sẽ va chạm với sao Văn Khúc.
Nhưng hôm nay góa phụ Lê cũng không quan tâm quá nhiều, đẩy cửa thư phòng ra.
Lúc này Từ Chính đang ngồi sau bàn sách, tay cầm bút lông, trên giấy tuyên thành vẽ đôi mắt của một người phụ nữ, chỉ cần vẽ xong đôi mắt, là bức tranh này đã được hoàn thành.
Người phụ nữ trong bức tranh, nhìn lại có chút hình bóng của Lưu Ly.
Chỉ là, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, làm Từ Chính bị run tay, vết mực đen vẩy lên tờ giấy, làm nửa khuôn mặt trở nên mơ hồ.
Từ Chính tức giận đến mức trán nổi gân xanh, giận dữ nhìn góa phụ Lê ở cửa: "Mẹ, đây là thư phòng, mẹ vào làm gì? Mẹ là góa phụ, không sợ sẽ va phải sao Văn Khúc?"
Bởi vì lúc nào góa phụ Lê cũng nói ở trước mặt Từ Chính là góa phụ sẽ đem đến điều không may mắn, sẽ va chạm với sao Văn Khúc, nên ở trong lòng Từ Chính góa phụ Lê là một người xui xẻo.
Đương nhiên, lúc này hắn ta tức giận không phải vì góa phụ Lê xông vào thư phòng, mà là vì, bức tranh hắn ta vất vả vẽ trong mấy giờ đã bị hủy, khiến hắn ta vô cùng tức giận.
Nếu đổi lại là người khác bị con trai mình nói với giọng điệu như vậy, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Nhưng góa phụ Lê mặt lại tràn đầy sự áy náy, lùi về sau một bước, vô cùng thận trọng nói: "Chính nhi đừng tức giận, mẹ không đi vào nên không va chạm."
Từ Chính nghe thấy vậy, chỉ sa sầm mặt mày: "Sau này con không đi ra, mẹ không được phép tự tiện đẩy cửa, làm phiền con học."
Trong lòng góa phụ Lê, Từ Chính đọc sách còn quan trọng hơn những thứ khác, vừa nghe thấy mình sẽ làm phiền con trai học, góa phụ Lê vô cùng hối hận về sự lỗ mãng của mình: "Đúng vậy, mẹ biết rồi, sau này mẹ sẽ không làm như vậy nữa."
Hoàn toàn là dáng vẻ khom lưng cúi đầu, không hề kiêu ngạo như ở bên ngoài.
Thấy góa phụ Lê như vậy, Từ Chính cũng thấy đủ mà thu lại, hơn nữa bức tranh cũng đã hỏng rồi, hắn ta có tức giận cũng không làm gì được, nên hỏi: "Mẹ có chuyện gì không?"
Có thể vội vàng chạy đến đẩy cửa thư phòng của hắn ta như vậy, chắc chắn phải có chuyện lớn, trong lòng hắn ta biết rõ mẹ hắn ta là người như thế nào.
Góa phụ Lê vừa nghe thấy con trai mình hỏi như vậy, lập tức nhớ ra mục đích của mình.
"Chính nhi, mẹ đồng ý cho con cưới Lưu Ly." Góa phụ Lê nói, giọng điệu này, giống hệt như lúc Từ Chính chạy đến trước mặt Lưu Ly nói có thể cưới Lưu Ly, quả nhiên không hổ là hai mẹ con.
Từ Chính nghe thấy vậy, trong lòng quả thật rất vui.
Nhưng, nghĩ đến sự uy hiếp khi hắn ta bị Tại Lâm ném vào trong cái mương hôi thối, Từ Chính chỉ cảm thấy lưng mình tê cứng lại.
Nghĩ như vậy, Từ Chính lập tức nói: "Con không muốn cưới nàng ấy nữa."
Giọng điệu thờ ơ, nhìn giống như thật sự không muốn cưới, nhưng dục vọng trong mắt lại không hề vơi đi.
Góa phụ Lê không nhìn thấy dục vọng dưới đáy mắt Từ Chính, vừa nghe thấy Từ Chính nói không cưới Lưu Ly, lập tức trở nên lo lắng.
"Chính Nhi, mẹ biết Lưu Ly kia không còn trong sạch, còn có hai đứa con, bảo con cưới nàng ta là ủy khuất cho con, nhưng con không phải là một người trọng tình, trọng nghĩa, không quên được nàng ta sao?"
Nói xong, lại nói tiếp: "Hơn nữa, Lưu Ly kia có năng lực như thế nào? Không nói đến chuyện nàng ta trồng rau ở thôn Trần Gia kiếm được bao nhiêu tiền, hôm nay, hôm nay chúng ta đi tìm nàng ta muốn phương pháp trồng rau vào mùa đông mà không được, nhưng nàng ta lại chính miệng nói với mọi người, muốn mở xưởng ở trong thôn, thuê mọi người trong thôn làm việc."
"Chính Nhi, mẹ không có bản lĩnh gì, năm sau con phải thi rồi, nhưng mẹ lại không có đủ bạc, hai năm nay mẹ cũng đã vơ vét hết nhà chúng ta rồi, nếu như con cưới Lưu Ly, nhà chúng ta sẽ không còn thiếu tiền, đến lúc đó có thể bảo nàng ta cho con học trường tốt hơn, giúp cho thi cử, đợi đến khi con thi đỗ, người phụ nữ nào mà con không nạp vào cửa được? Con chán ghét nàng ta, thì có thể tùy tiện tìm một cái cớ đuổi nàng ta, cưới vợ mới cũng được."
Lời của góa phụ Lê, xem như đã nói trúng vào đáy lòng Từ Chính.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!