Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

"Các người….các người đã quên, lúc đầu tiểu Ly muốn dẫn theo mấy người đi trồng rau, là bản thân mấy người xem thường nên đã từ chối, thế nào? Bây giờ các người lại nói tiểu Ly là sói mắt trắng? Ai mới là sói mắt trắng, trong lòng các người không biết?"

Không đợi Lưu Ly lên tiếng, trưởng thôn Trương Cao Ân nhìn mà mặt mày tái mét, tức giận nói.

Bị Trương Cao Ân nói như vậy, trên mặt rất nhiều người đã hiện lên sự hổ thẹn.

Nhưng có người vẫn không chết tâm, nói: "Trưởng thôn, lúc đó không phải là chúng tôi không biết cái thứ đồ chơi kia thật sự có thể trồng được rau ở trong mùa đông sao?"

"Hả? Không biết? Ông còn có mặt mũi để nói như vậy." Vẻ mặt Trương Cao Ân trở nên rất khó coi: "Lúc đầu là tự mấy người lựa chọn, bây giờ mấy người không có tư cách ép tiểu Ly đồng ý, trừ khi con bé tự nguyện, nếu không đừng ai nghĩ đến chuyện dùng những lời nói không biết xấu hổ này để ép."

Dù sao Trương Cao Ân cũng là trưởng thôn, lời nói cũng rất có khí thế.

Rất nhiều người dân trong làng trở nên ỉu xìu, nhưng có một số dân làng vẫn không muốn từ bỏ.

Trương Cao Ân là một người có kinh nghiệm, sao có thể không nhìn ra sự suy tính trong lòng những người kia?

Vì vậy lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng ai có những suy nghĩ không chính đáng, nếu không nhất định sẽ đuổi mấy người ra khỏi thôn."

Đuổi ra khỏi thôn, đây là chuyện là những dân làng sống dựa vào đồng rộng không dám tưởng tượng đến.

Bởi vì một khi bọn họ thật sự bị đuổi ra khỏi thôn, đồng nghĩa với việc đợi chết.

Ai mà không muốn sống?

Đương nhiên cũng có người giống như góa phụ Lê.

Bà ta cảm thấy con trai của mình là tú tài, thân phận đương nhiên cao hơn người khác một bậc, nên không thèm đặt những lời uy hiếp của trưởng thôn vào trong lòng.

Đúng lúc này lại lên tiếng nói: "Sao lại là chúng tôi lại ép cô ấy? Trưởng thôn nói câu này phải xem lại lương tâm của mình, tại sao ông ăn thịt thì được, còn chúng tôi uống canh lại không được?"

"Hơn nữa, cô ấy đã từng hỏi người khác có muốn trồng rau hay không, nhưng chưa từng hỏi nhà chúng tôi, nếu như hỏi, lúc đó chắc chắn tôi sẽ đồng ý, sao có thể đợi đến bây giờ?"

Những lời này của góa phụ Lê, thật sự là không biết xấu hổ.

Dù sao trong lòng mọi người cũng biết rõ lúc đó tại sao Lưu Ly không hỏi nhà bọn họ có muốn trồng rau không, hơn nữa không nói đến mối quan hệ giữa nhà bọn họ với Lưu Ly căng thẳng đến mức nào, lúc đó Lưu Ly đề cập đến chuyện trồng rau cũng là vì cảm ơn dân làng.

Tại sao cảm ơn? Đó không phải là vì dân làng đã bỏ ra rất nhiều sức lực trong việc tìm đứa nhỏ sao?

Mặc dù, bọn họ bỏ sức lực hay không cũng không có gì khác biệt, nhưng Lưu Ly cũng rất biết ơn, hơn nữa sau khi mọi người từ chối còn tặng thịt cho mọi người xem như là cảm ơn.

Nhưng, nhà của góa phụ Lê, lúc đó đừng nói là giúp đỡ, góa phụ Lê ở trong thôn còn nói một cách vô cùng chắc chắn là không tìm được đứa bé đâu, khi đó có thể gọi là đắc ý, mọi người không mất trí nhớ, vẫn nhớ rất rõ.

Bây giờ thì hay rồi, lại nói ra những lời không cần mặt mũi như vậy.

Trương Cao Ân cũng bị sự vô liêm sỉ của góa phụ Lê làm cho tức đến mức suýt nữa ngả ngửa, may là Lưu Ly nhìn thấy, vội vàng đi lên đỡ Trương Cao Ân.

Ám Ngũ thấy vậy, im lặng đi lên, đỡ Trương Cao Ân hộ Lưu Ly.

Lưu Ly bắt mạch cho Trương Cao Đức, biết Trương Cao Đức do tức giận mà máu không lên được não, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này chắc chắn không thích hợp để cho thuốc, vì vậy Lưu Ly lén lút từ trong không khí lấy ra một cây kim bạc, giả vờ lấy ra từ trong tay áo, đâm lên một huyện vị trên người Trương Cao Ân.

Trương Cao Ân chỉ cảm thấy chỗ kia tê tê, sau đó cảm thấy tinh thần thoải mái, ánh mắt nhìn Lưu Ly càng thêm phức tạp.

Người như Lưu Ly, thật sự không phải là vật gì đó trong ao hồ.

Lưu Ly không hề biết suy nghĩ trong lòng của Trương Cao Ân, thấy Trương Cao Ân không sao, lúc này Lưu Ly mới cất cây kim trong tay đi, lạnh lùng nhìn về phía góa phụ Lê.

"Bà dựa vào cái gì mà hỏi tôi như vậy? Dựa vào cái gì muốn bà giúp tôi trồng rau?" Ánh mắt của Lưu Ly rất lạnh lùng, khiến góa phụ Lê sợ đến mức phải lùi về sau.

Nhưng, nghĩ đến kỳ thi Hương năm sau của con trai mình, góa phụ Lê vẫn cứng đầu trả lời: "Lưu Ly, chúng ta là người cùng một thôn, cháu cũng không thể thấy ta nghèo túng mà không giúp đỡ đúng không?"

Ha, nói đi nói lại vẫn là trói buộc đạo đức.

"Tại sao tôi phải giúp đỡ? Các người nghèo túng thì liên quan gì đến tôi?"

Lưu Ly vừa nói ra câu này, sắc mặt của dân làng đều trở nên khó coi.

Lúc này, Lưu Ly lại nói tiếp: "Tôi không phải là thánh nhân gì đó, sẽ không đuổi theo đi giúp đỡ người khác, dù sao lúc đó khi ba mẹ con chúng tôi sắp đói chết, cũng không thấy ai giúp đỡ tôi."

Dân làng vốn dĩ đang có sắc mặt không được tốt, nghe thấy Lưu Ly nhắc đến chuyện trước đây, trên mặt ai cũng chỉ có sự xấu hổ và hoảng loạn.

Cũng đúng, lúc đó bọn họ quả thật không nghĩ đến chuyện giúp Lưu Ly.

Cho dù lúc đó cuộc sống của mọi người cũng không được tốt, nhưng cũng không khó khăn như Lưu Ly.

Lưu Ly liếc nhìn mọi người, cuối cùng nói với giọng điệu không cần phải thắc mắc gì nữa: "Việc trồng rau, trước mắt thôn Trần Gia đã đủ rồi, tôi không có ý định mở rộng quy mô, cũng mong mọi người đừng thay tôi đưa ra quyết định."

Lưu Ly vừa nói ra câu này, hầu hết mọi người đều tỏ vẻ thất vọng, cho dù có một số người không cam tâm hoặc khó chịu, nhưng lúc này cũng không dám nói gì.

Có thể nói gì?

Nói gì thì bọn họ cũng không thể trụ vững.

Thấy mọi người đều đã dừng lại, trong lòng Lưu Ly cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô không sợ những người này quấy rối, nhưng không muốn nhìn thấy những người này càn quấy.

Dù sao cô cũng sinh sống ở đây, nếu thật sự làm ầm ĩ với dân làng cũng không có gì là tốt.

Hơn nữa, cô thật sự không có thời gian đối phó với những thứ linh tinh kia.

Nhưng, để ngăn chặn chuyện ngày hôm nay xảy ra. Lưu Ly vẫn nói: "Tôi không thể để mọi người cùng trồng rau cải vào mùa đông, nhưng vài hôm nữa tôi phải mở một cái xưởng, đến lúc đó cũng cần người làm, tôi có thể đảm bảo chỉ cần người đến xin vào xưởng làm việc chăm chỉ, tiền công chắc chắn sẽ không thấp hơn ở trên trấn, nên mong mọi người nếu như không còn chuyện gì nữa thì trở về đi."

Lưu Ly vừa nói ra câu này, trong mắt rất nhiều người hiện lên sự vui mừng, nhưng có chút không thể tin được: "Những lời cô nói là thật?"

Lưu Ly nói: "Đương nhiên rồi, trưởng thôn làm chứng."

Trương Cao Ân đương nhiên tin tưởng Lưu Ly, vừa nghe thấy Lưu Ly muốn mở xưởng, tìm người làm, trong lòng cũng rất vui mừng, nói: "Được, tôi sẽ làm chứng."

Mọi người nghe thấy vậy, ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!