"Nô tài to gan cầu xin chủ nhân cho cháu gái của nô tỳ một cơ hội."Triệu Tú Hồng cúi đầu.
Lưu Ly không bảo Triệu Tú Hồng đứng dậy ngay cũng không lập tức đáp lại Triệu Tú Hồng mà nhìn sang cháu gái của bà, một cô gái luôn cúi đầu.
"Cô tên gì?"Lưu Ly nhìn cô gái và hỏi.
Khi bị hỏi tới, cô gái lập tức quỳ xuống vì sợ hãi: "Nô tỳ là Tôn Như Mi."
Lưu Ly: "Cô muốn học pha trà sữa?"
Nếu Triệu Tú Hồng đột nhiên cầu xin sau khi cô đã chọn xong Bạch Tuyết và Bùi Hàn Tuyết thì chắc là vì trà sữa.
Nghe Lưu Ly hỏi thế, Tôn Như Mi vô thức nhìn bà nội, rồi nhìn cha mẹ mình, sau đó cúi đầu không nói gì.
Thấy vậy, Tôn Huy và Tiểu Nghê rất lo lắng, họ muốn nói gì đó, nhưng lại băn khoăn.
So với nhà họ Tôn, vẻ mặt của Lưu Ly bình tĩnh hơn rất nhiều, bọn họ không nói, Lưu Ly cũng không gấp, càng không chủ động hỏi.
Khi bầu không khí có chút căng thẳng, cuối cùng Tôn Như Mi nói: "Nô tỳ muốn."
Tôn Như Mi không ngốc, khi bà nội quỳ xuống van xin chủ nhân, chắc hẳn bà biết học pha trà sữa là một lựa chọn không tệ. Bà luôn là người có đầu óc.
Lưu Ly nhìn Tôn Như Mi, nhưng lại không lập tức trả lời.
Lúc này, cả nhà họ Tôn đều nín thở, tất cả đều chờ đợi quyết định của Lưu Ly.
Khi sự căng thẳng tăng vọt, Lưu Ly mới nhẹ nhàng nói: "Ta không định dùng một người còn không dám để lộ bộ mặt thật của mình."
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo ngữ khí từ chối.
Thật ra, cô đã để ý Tôn Như Mi này ngay từ ngày đầu tiên.
Cô mua cả nhà này vì bọn họ khá được việc, đặc biệt là Triệu Tú Hồng, rất có chủ ý, có thể làm quản sự nhỏ gì gì đó.
Hơn nữa người từng làm hạ nhân cũng khá hiểu chuyện nên cô yên lòng không ít.
Hơn nữa, theo lời bà môi giới, cậu nhóc mười tuổi Tôn Văn Thành từng là thư đồng của cậu chủ nên có thể cùng Bình Bình đi học và chăm sóc thằng bé.
Còn với Tôn Như Mi này, ngay từ đầu cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng ta không chỉ thích cúi đầu, dễ căng thẳng mà còn luôn tự khiến bản thân xấu xí.
Đúng, xấu xí.
Tôn Như Mi luôn khiến mặt của mình trở nên đen nhẻm, người khác nhìn không ra nàng ta trông như thế nào.
Tuy nhiên, cách làm không được thông minh cho lắm, dù sao thì bàn tay của nàng ta lại rất trắng trẻo, không khớp với nước da của khuôn mặt, không hiểu sao lâu như vậy mà người trong viện lại không để ý đến.
Cũng chính vào lúc này, Lưu Ly đột nhiên cảm thấy mình thật sự sơ suất trong chuyện này, dù sao trong tình huống bình thường, cô nên hỏi nhà này tại sao lại đắc tội với chủ nhân rồi bị bán đi ngay từ đầu mới đúng.
Tất nhiên, sai sót này cũng là do cô không hiểu rõ lắm về hạ nhân của thời đại này.
Cho tới bây giờ cô vẫn không rõ lắm, nhưng sau khi nghĩ lại, hạ nhân không nên bị bán một cái tuỳ tiện như thế chứ.
Những suy nghĩ này thoáng qua chỉ trong cái chớp mắt.
Khi cô nói xong, cả nhà họ Tôn, bao gồm cả Tôn Hành thân thể tuy vừa hồi phục nhưng vẫn còn yếu cũng quỳ xuống. Họ rất lo sợ, cũng thấy phức tạp trong lòng, xem ra có ẩn tình gì đây.
Nhưng cả nhà họ đều quỳ, những người khác đều nghi hoặc nhìn sang, Lưu Ly trầm mặc không nói.
Một lúc lâu sau, Tôn Như Mi dường như đã ra quyết định, nàng ta quỳ trước mặt Lưu Ly: "Xin chủ nhân cho phép nô tỳ rửa mặt."
Lưu Ly nghe xong, đương nhiên không từ chối.
Khi Tôn Như Mi trở lại, tất cả mọi người, trừ người nhà họ Tôn đều sửng sốt, ngay cả Lưu Ly dù đã đoán ra nhưng khi nhìn thấy Tôn Như Mi, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Tôn Huy có ngoại hình tầm tầm, thuộc dạng ưa nhìn. Tiểu Nghê có làn da trắng và đôi mắt hạnh nên trông thanh tú hơn. Tôn Văn Thành trông giống Tôn Huy nhưng nước da trắng hơn Tôn Huy một chút. Còn con gái của Tôn Huy và Tiểu Nghê như tập hợp tất cả ưu điểm của hai người họ. Nàng ta xinh đẹp động lòng, dù có đặt giữa đám đông cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
Mệnh nha hoàn nhưng lại có ngoại hình của tiểu thư. Người như thế này, nếu sống trong các gia tộc lớn thì không hề an toàn.
"Các ngươi bị bán đi vì ngoại hình của nàng ta sao?"Lưu Ly hỏi.
Mặc dù là một câu hỏi, nhưng ngữ khí của cô lại có vài phần khẳng định.
"Đúng vậy, nô tỳ đã khiến người nhà bị liên luỵ."Tôn Như Mi quỳ xuống nói, giọng điệu hối hận và đau đớn khôn nguôi.
Thấy Tôn Như Mi như vậy, nhà họ Tôn muốn an ủi nàng ta nhưng tự biết không phải lúc nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lúc này, Triệu Tú Hồng mới kể nguyên nhân thực sự khiến gia đình bà ta bị bán đi.
Hóa ra, trước đây thiếu gia của gia chủ nhìn trúng Tôn Như Mi và muốn lấy Tôn Như Mi làm thiếp.
Vì Tôn Như Mi dung mạo xinh đẹp từ khi còn nhỏ, nên nàng ta được bà nội hơi có chút quyền lực sắp xếp làm việc trong bếp, thế nên mới trải qua mười ba năm an toàn.
Nhưng không ngờ thiếu gia lại tình cờ vào bếp rồi mới gặp được Tôn Như Mi.
Tôn Như Mi không muốn làm vợ lẽ, nhà họ Tôn cũng không muốn đem con gái lên giường của thiếu gia, nhưng bọn họ chỉ là phận tôi tớ, không thể phản kháng được.
Nhưng nhà họ Tôn là một gia đình hạnh phúc, họ không phải là những người tham lam, nên rất đoàn kết trong chuyện này.
Do đó, Tôn Hành đã không ngần ngại cầu xin lão gia, cuối cùng vì chuyện này mà bị đánh không xuống giường nổi.
Cuối cùng, do Triệu Tú Hồng là vú nuôi của phu nhân, lại là cánh tay đắc lực của phu nhân, từng cứu phu nhân mà bị thương nên phu nhân đã từng cho Triệu Tú Hồng một lời hứa.
Lời hứa này nếu mà đổi thành người khác thì chính là cầu tiền tài vô lượng.
Nhưng điều mà Triệu Tú Hồng cầu xin lại là cho phép cháu gái bà ta được tự do cưới gả.
Tuy nhiên, dù phu nhân có tình cảm với Triệu Tú Hồng đến đâu thì vẫn không thể so sánh với con trai của bà.
Vị phu nhân đó cảm thấy con trai mình muốn nạp Tôn Như Mi làm thiếp cũng đã là phúc phận của Tôn Như Mi. Nếu Tôn Như Mi không chịu thì là không biết điều.
Nhưng hứa cũng đã hứa rồi, nếu bà ta không đồng ý thì sẽ bị vả mặt mất.
Vì vậy, phu nhân cho Triệu Tú Hồng chọn lựa, một là Tôn Như Mi gả làm thiếp, hai là cả nhà họ sẽ bị bán đi.
Lúc đó nhà họ Tôn như cá gặp nước, Tôn Văn Thành là thư đồng của thiếu gia, tiền đồ vô lượng. Nhưng nếu bị bán đi thì nhất định sẽ rất thê thảm.
Nếu là người khác, đương nhiên họ sẽ thỏa hiệp, nhưng Triệu Tú Hồng đã chọn cách thứ hai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!