Vừa nghe có chứng cứ, sắc mặt Chương Cảnh Lâm càng trắng bệch, cơ thể Chương Toàn cũng không nhịn được run lên.
Quách Tế Chung nghe vậy, thì trực tiếp bảo đôi vợ chồng kia lấy chứng cứ ra.
Cái gọi là chứng cứ, chính là nhân chứng và vật chứng.
Rất nhanh, hai người được triệu vào.
Người làm chứng là một nam một nữ, người nam vẻ ngoài bình thường, chính là cái loại để vào trong đám người thì sẽ không tìm ra…
Người nữ lại là một cô gái có chút tư sắc, nhìn tuổi cũng chỉ mới mười sáu mười bảy, hẳn là đang mang thai, cho nên nhìn lại có mấy phần tròn trịa.
Hai người vừa bước vào đã trực tiếp quỳ xuống hành lễ, sau đó cúi thấp đầu, không lên tiếng.
Chương Cảnh Lâm vốn trong lòng không ngừng tự nói với mình rằng không thể có chứng cứ, lúc nhìn thấy cô gái kia, đáy mắt có chút bối rối.
"Quỳ bên dưới là người phương nào?"Quách Tế Chung hỏi.
"Tiểu nhân Ngô Tứ."Người đàn ông bình thường kia lên tiếng.
"Dân nữ Vương Bình Mai."Cô gái nhẹ giọng trả lời.
Chỉ có điều, nàng ta tự xưng là dân nữ, mà không phải dân phụ, thế nhưng nàng ta lại ăn mặc theo kiểu phụ nhân, mà lại còn mang thai.
Quách Tế Chung nghe ra được điểm này, không khỏi nhíu mày, nhịn không được nhìn về phía Lưu Ly.
Hôm nay Lưu Ly đến là vì chuyện Trương Nhị Lang, hơn nữa đã sớm nói rõ ngọn nguồn với hắn ta, để hắn ta chiếu cố Trương Nhị Lang nhiều hơn.
Loại chuyện nhỏ nhặt này hắn ta cũng không phải là không thể giúp một tay, huống chi Lưu Ly có ân với gia đình hắn ta, cho nên Quách Tế Chung đồng ý.
Chỉ là này đột nhiên lại liên lụy đến án mạng mà hắn ta lại không biết, vấn đề này đương nhiên không thể nào là trùng hợp gì đó, cho nên cũng liên quan đến Lưu Ly?
Trên người Lưu Ly này đến cùng có bí mật gì?
Quách Tế Chung nghi hoặc trong lòng, nhưng rất nhanh dời ánh mắt khỏi người Lưu Ly.
"Hai người các ngươi là người làm chứng, nói những gì các ngươi biết đi."Thu lại suy nghĩ, Quách Tế Chung nhìn về phía hai người bên dưới, về phần biểu cảm của hai cha con Chương Toàn, hắn ta đương nhiên cũng nhìn vào trong mắt, trong lòng biết chuyện nhất định có liên quan đến hai người, sắc mặt nghiêm túc hơn mấy phần.
Ngô Tứ không vội vàng mở miệng, Vương Bình Mai lúc này ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng chậm rãi dập đầu với Quách Tế Chung.
"Hồi bẩm đại nhân, dân nữ Vương Bình Mai, chính là vị hôn thê của Tiết Chi Đinh thôn Tiết Gia, vị hôn phu của dân nữ chính là đệ tử của trường trấn trên, chính là cùng trường với Chương Cảnh Lâm, ngày ấy…"
Thì ra, mấy tháng trước, Vương Bình Mai đã lâu không gặp vị hôn phu nhân cơ hội họp chợ đến trường gặp vị hôn phu, nhưng mà vì vẻ thanh tú của nàng ta mà làm Chương Cảnh Lâm chú ý.
Sau đó, Chương Cảnh Lâm có ý định tiếp cận Tiết Chi Đinh, trở thành bạn tốt của Tiết Chi Đinh.
Một lần Tiết Chi Đinh và Vương Bình Mai đi dạo phố thì Chương Cảnh Lâm bèn mời hai người cùng nhau ăn cơm.
Mặc dù Vương Bình Mai cũng không muốn tiếp xúc với người đàn ông khác, nhưng mà vì cùng trường với vị hôn phu mời, Vương Bình Mai cũng không cách nào từ chối.
Cứ như vậy, Chương Cảnh Lâm đưa hai người đến một quán ăn.
Mà khi đó Chương Cảnh Lâm đã sớm có dự mưu, thừa dịp hai người không chú ý, Chương Cảnh Lâm bỏ đồ vào trong thức ăn, sau khi hai người Tiết Chi Đinh và Vương Bình Mai ăn xong, nhanh chóng mất ý thức.
Đợi đến khi Vương Bình Mai tỉnh lại, xiêm y trên người đã không còn, đang nằm trong ngực Chương Cảnh Lâm.
Vương Bình Mai xấu hổ giận dữ muốn chết, cho rằng vị hôn phu bán rẻ mình, nên muốn tự vẫn.
Nhưng mà lúc này Chương Cảnh Lâm lại uy hiếp nàng ta nói, Tiết Chi Đinh ở trong tay hắn ta, nếu nàng ta tự vẫn hoặc không ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ giết vị hôn phu của nàng ta.
Vì Tiết Chi Đinh, Vương Bình Mai chỉ có thể chịu nhục.
"Đại nhân, dân nữ vốn cho rằng bản thân mình nghe lời, vị hôn phu sẽ không sao, cho dù là sống qua quýt cũng không sao, nhưng dân nữ lại thật không ngờ, tên súc sinh Chương Cảnh Lâm kia, lại đưa chàng..."
Vốn trước khi Vương Bình Mai nói tiếp gương mặt đã đẫm lệ, bây giờ nói đến đây, đã sớm khóc không thành tiếng.
Người phụ nhân nhà họ Tiết càng khóc đến gần như ngất đi, cha Tiết Chi Đinh thì đỏ vành mắt, dân chúng vây xem nghe đến đó, ánh mắt nhìn Chương Cảnh Lâm cũng đều mang theo phẫn nộ.
Chương Cảnh Lâm lấy lại tinh thần, vội hỏi: "Đại nhân, oan uổng, tiện phụ này chủ động câu dẫn ta, cam tâm làm ngoại thất của ta, hôm nay trong bụng mang thai con của ta, kính xin đại nhân minh giám."
Lời này của Chương Cảnh Lâm, lại làm Vương Bình Mai dừng khóc, mắt đỏ nhìn Chương Cảnh Lâm, tức giận nói: "Ngươi có chỗ nào hơn Chi Đinh ca ca của ta? Ta muốn câu dẫn ngươi?"
"Ngươi! Tiện nhân…"
"Yên lặng!"Quách Tế Chung uy nghiêm gõ đường mộc.
Chương Cảnh Lâm đang muốn mắng chửi người bị tiếng đường mộc giật mình, trực tiếp cắn phải đầu lưỡi.
Trong miệng đau đớn làm suy nghĩ của Chương Cảnh Lâm sáng suốt hơn mấy phần, lúc này chen lời: "Đại nhân minh xét, thật sự là Vương Bình Mai câu dẫn tôi đây, nàng ta ham muốn hư vinh, nhìn trúng nhà ta có tiền…"
"Phụt…"
Chương Cảnh Lâm còn chưa nói hết lời, Lưu Ly đã trực tiếp nhịn không được bật cười thành tiếng.
Trên công đường, trong lúc nghiêm túc như thế, Lưu Ly lại cười ra tiếng, làm lực chú ý của mọi người nhất thời đều tập trung vào trên người Lưu Ly.
Lúc Chương Cảnh Lâm cũng nhìn về phía Lưu Ly thì thấy Lưu Ly trào phúng cười, đáy mắng mang theo vẻ lạnh lùng và buồn nôn nhìn mình.
Nhất thời, trong lòng Chương Cảnh Lâm đánh bộp một tiếng, có một cảm giác không tốt lắm.
Quả nhiên, cảm giác này vừa mới dâng lên, chợt nghe Lưu Ly nói: "Ngươi nói người ta câu dẫn ngươi? Chỉ với một thân bệnh lậu của ngươi?"
"Ngươi nói nhà ngươi có tiền, chỉ với hai cái cửa hàng nho nhỏ của nhà ngươi trên trấn trên này? Kẻ có tiền còn nhiều, rất nhiều, người ta vì cái gì mà phải câu dẫn một người bệnh lậu lại còn không có bao nhiêu tiền như ngươi?"
Bệnh lậu, ở thời đại này chính là bệnh lây qua đường sinh dục.
Trong giọng nói của Lưu Ly tràn đầy trào phúng và chế nhạo.
Vốn cô cũng không muốn mở miệng chỉ ở bên xem chuyện xảy ra, dù sao tất cả bọn Ám Ngũ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, cô căn bản không cần làm chuyện gì thừa thãi.
Nhưng mà nghe Chương Cảnh Lâm muốn đổ nước bẩn lên đầu Vương Bình Mai, cô lại có chút nhịn không được.
Cũng là thời đại này đa phần mọi người đều quá nghèo, nếu không với gia thế như vậy của Chương Cảnh Lâm, sao có thể đủ để làm nhiều chuyện ác như vậy?
Cô gái bị hắn ta vu khống thật đúng là đáng thương.
Lưu Ly nghĩ, trong ánh mắt nhìn Vương Bình Mai mang theo lo lắng.
Thời đại này luôn hà khắc với phụ nữ, không biết Vương Bình Mai bị tìm đến làm chứng đến cùng là tốt hay xấu.
"Ngươi… ngươi ngậm máu phun người."Chương Cảnh Lâm giận.
"Có phải ngậm máu phun người hay không trong lòng ngươi không tự biết? Đừng quên ta vừa mới bắt mạch cho ngươi."Lưu Ly không chút khách sáo.
"Ha, trên đời này nào có cô nương làm nghề y? Còn có người có chút khả năng ai mà không lớn tuổi? Ngươi căn bản cũng không biết y thuật chỉ đến đây quấy rồi."Chương Toàn lên tiếng.
Lập tức nói với Quách Tế Chung: "Đại nhân, phụ nhân này nhiễu loạn công đường, xem thường đại nhân, kính xin đại nhân xử lý."
"Lớn mật!"Quách Tế Chung lại gõ đường mộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!