"Thật ra là huynh không tin tưởng tôi?"Lưu Ly bỗng nhiên nói: "Huynh không tin là giữa huynh và Hoa gia, tôi sẽ lựa chọn huynh có đúng không? Cho nên huynh mới có thể mượn cơ hội này mà thăm dò tôi."
Ngoại trừ cái này ra, cô không tìm ra lý do nào khác.
Âu Dương Diệp đã nhắc nhở mình phải dè chừng Hoa gia, nhưng lại không nói nhiều thêm cái gì, thậm chí sau khi biết Hoa Vũ phái người bắt mình thì cũng không làm gì hết.
Nếu là trước kia cô sẽ không cảm thấy có vấn đề, dù sao thì Âu Dương Diệp và mình chỉ là quan hệ hợp tác bình thường, có thể hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở là đã tốt lắm rồi.
Nhưng ngày hôm nay cô không nghĩ như vậy.
Bởi vì Hoa gia đã để mắt đến cô, ngoại trừ đồ vật trong tay cô, ngoài ra còn là vì Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp tùy ý để mình bị bắt đi là bởi vì không tin tưởng mình, muốn xem xem mình sẽ lựa chọn bên nào khi đứng giữa hắn và nhà Hoa.
Nói trắng ra thì sự thật này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Dù sao thì bị người khác thăm dò, còn là sự thăm dò mang tính chất nguy hiểm, ai cũng sẽ bực mình.
Cô không biết nếu như ngày hôm nay cô không dùng dáng vẻ cáo mượn oai hùm mà thoát đi, Âu Dương Diệp có đến cứu mình hay không.
Sự thật là cô cũng không muốn biết.
Có đôi khi mối quan hệ giữa người và người rất yếu ớt, chỉ cần đâm là đã rách.
Đương nhiên, nếu như Âu Dương Diệp thật sự là loại người này, hoặc là cô sẽ giữ khoảng cách với hắn ta, nhưng sẽ không kết thúc vụ hợp tác giữa mình và hắn ta.
Bởi vì thương trường là thương trường.
Âu Dương Diệp nhìn ánh mắt của Lưu Ly lạnh nhạt nhìn mình, trong lòng có cảm xúc bối rối chợt lóe lên.
Nhưng dù sao hắn cũng là người đã từng trải qua chuyện đời, cuối cùng vẫn không để lộ cảm xúc chân thật trong lòng mình.
Không thể phủ nhận đúng là hắn có ý tứ muốn thăm dò.
Dù hắn biết sau khi Cố Tại Ngôn đi rồi, không thể nào không để người ở lại bên cạnh cô, cho nên mới làm như thế. Nhưng mà hắn đã làm như vậy thì đã không thể giải thích sự thật.
Lưu Ly thấy Âu Dương Diệp không nói lời nào, giống như là đã chấp nhận sự thật, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đúng lúc này, Âu Dương Diệp đột nhiên mở miệng nói: "Mẹ ta sinh ra trong một gia đình thư hương xuống dốc ở Giang Nam..."
Ở Giang Nam, hoặc là nói toàn bộ vương triều Đại Lý trăm năm trước, nếu như nói đại nho nổi tiếng nhất là ai, vậy thì chẳng có ai vượt qua Âu Dương Tĩnh.
Năm đó, môn sinh của Âu Dương Tĩnh trải rộng cả thiên hạ, lúc ấy hoàng đế chiêu hiền đại sĩ, ba lần bốn lượt muốn Âu Dương Tĩnh vào triều làm quan, nhưng lại bị Âu Dương Tĩnh từ chối.
Mà địa vị của Âu Dương gia ở Giang Nam lên như thuyền gặp gió.
Chỉ có đều mọi chuyện đều có hai mặt của nó, đến một độ cao nhất định thì sẽ bị người khác ghen ghét.
Âu Dương gia bị hãm hại cấu kết với kẻ địch phản quốc, lúc đó, người Âu Dương gia kẻ thì bị giết, kẻ thì lưu vong, còn lại một vài người đã không còn thành tựu gì ở Giang Nam.
Âu Dương Tình, mẹ của Âu Dương Diệp từ nhỏ đã yêu thích kinh thương, sau khi Âu Dương gia sụp đổ, Âu Dương Tình thông qua kinh thương để Âu Dương gia có thể có một cuộc sống sung túc ở Giang Nam, nhưng cũng bởi vì vậy mà làm chậm trễ việc kết hôn cho đến hai mươi tuổi mà cũng chưa xuất giá.
Năm hai mươi tuổi, Âu Dương Tình gặp Hoa Hoàng Trung là thương nhân đến từ nơi khác, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, thành hôn ở Giang Nam, rất nhanh sau đó liền có Âu Dương Diệp ra đời.
Trong lúc mang thai, vì để Hoa Hoàng Trung ở lại Giang Nam, Âu Dương Tình đã giao chuyện làm ăn của mình cho ông ta quản lý, đồng thời còn vì Hoa Hoàng Trung mà mở Phương Hương Lâu, còn giúp Hoa Hoàng Trung phát triển việc mua bán gấm vóc ở Giang Nam.
Hai năm trôi qua, việc kinh doanh của Hoa Hoàng Trung ở Giang Nam được gọi là thứ hai thì không có người nào dám xưng thứ nhất, cuộc sống của đôi phu thê cũng coi như là hạnh phúc.
Sau đó, vì làm ăn mặc, Hoa Hoàng Trung chạy tới chạy lui giữa kinh thành và Giang Nam, cho đến khi Âu Dương Diệp tám tuổi Hoa Hoàng Trung trở thành hoàng thương, phu nhân chính thất Hoa gia tìm đến cửa, Âu Dương Tình mới biết là mình đã bị lừa.
Sự thật là gia đình Hoa Hoàng Trung vốn dĩ là một đại phú ở kinh thành, người mà ông ta thành hôn là thứ nữ nhà hộ bộ thượng thư.
Mà Hoa Hoàng Trung đến Giang Nam làm ăn coi trọng kinh thương Âu Dương Tình, lúc này mới làm giả thân phận mà lấy Âu Dương Tình.
Sau khi sự việc bị bại lộ, Âu Dương Tình bị phu nhân Hoa gia ám hại, còn Âu Dương Diệp thì trở thành con riêng.
Thân là con riêng, Âu Dương Diệp phải ở lại kinh thành một năm.
Một năm đó, Âu Dương Diệp chịu đủ loại chế giễu và lạnh nhạt, cuối cùng bởi vì làm đệ đệ bị thương cho nên bị đuổi ra khỏi nhà.
Năm mười hai tuổi, Âu Dương Diệp quen biết với một người bạn, đồng thời còn hợp tác với người đó để buôn bán.
Sau khi người Hoa gia biết tin đó thì bắt đầu cản trở, Âu Dương Diệp bị người bạn đó bán đứng, Âu Dương Diệp bị đuổi ra kinh thành, không còn gì cả.
Chuyện cũ kể đến đây, Âu Dương Diệp không tiếp tục nói nữa.
Lưu Ly hoàn toàn không ngờ trong lúc mình không kịp chuẩn bị thì lại nghe thấy thân thế của Âu Dương Diệp.
Đây quả thật chính là câu chuyện về một tên đàn ông cặn bã khiến một nữ tử trong sạch trở thành tiểu tam, đồng thời còn bị hại chết.
Nhìn gương mặt bình tĩnh của Âu Dương Diệp, Lưu Ly không thể tưởng tượng được trong lòng Âu Dương Diệp tổn thương đến cỡ nào.
Cô không ngu ngốc, biết rằng sở dĩ Âu Dương Diệp nói những thứ này là bởi vì giải thích với cô tại sao lại thăm dò cô.
Bởi vì hắn sợ mình cũng giống như người bạn đã hợp tác với hắn ta, sẽ phản bội hắn ta.
Cô thật sự không thể trách hắn ta.
Vốn dĩ lúc cô nghe thấy Hoa Vũ luôn miệng nói con hoang thì đã đoán được giữa Âu Dương Diệp và Hoa gia có chuyện gì đó, nhưng mà cô hoàn toàn không ngờ rằng chuyện này lại phức tạp như thế.
Im lặng một lúc lâu, Lưu Ly nhìn Âu Dương Diệp: "Tôi chưa từng hợp tác với tiểu nhân."
Âu Dương Diệp nghe vậy thì sửng sờ, lập tức bật cười.
Chỉ là không đợi Âu Dương Diệp nói chuyện, Lưu Ly lại tiếp tục lên tiếng: "Tôi mặc kệ giữa huynh và nhà hoa có chuyện gì, đó là chuyện của cá nhân huynh, nhưng người Hoa gia lại dùng cách này mà làm tổn thương người tôi quan tâm, tôi sẽ không bỏ qua như thế. Cho nên, tôi muốn hợp tác với huynh."
Âu Dương Diệp: "Giữa ta và cô vốn dĩ đã có hợp tác..."
Lưu Ly lắc đầu: "Lần này, tôi muốn chơi một trận lớn với huynh."
Âu Dương Diệp xóa bỏ cảm giác ngột ngạt trong lòng, dần dần thấy hứng thú: "Cô nói thử xem."
"Lương thực là thứ quan trọng nhất với người dân, nếu như chúng ta hợp tác phát triển trồng trọt, hơn nữa còn có thể làm tăng sản lượng và chất lượng lương thực, huynh cảm thấy như thế nào?"Lưu Ly hỏi.
Âu Dương Diệp rung động trong lòng, lại thành thật trả lời: "Được cả danh và lợi."
"Nếu như thế, vậy thì trước tiên bắt đầu từ đây đi."Lưu Ly giải quyết gọn gàng dứt khoát.
Âu Dương Diệp: "... cô chắc chứ?"
Mặc dù phạm vi kinh doanh của hắn rất rộng, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ tới việc nhờ vào trồng trọt và chăn nuôi để làm giàu.
Tuy nói là sĩ nông công thương, nhưng cũng có một câu nói gọi là "tứ hải không ruộng trống, nông phu còn chết đói", nói rõ nông nghiệp căn bản không dễ kiếm tiền.
"Tôi rất chắc chắn."Lưu Ly kiên định nói.
Trên thực tế, cô đã tìm hiểu qua vấn đề ăn uống may mặc, nhưng cô quyết định bắt đầu từ ăn uống, còn lại thì từ từ tính.
Mà thời đại này mặc dù lấy nông nghiệp làm chủ, nhưng trồng trọt chuyên nghiệp thì lại rất ít, chỉ có một vài nông trường của địa chủ mới có thể tập trung làm những thứ này, mà sản lượng còn không nhiều.
Cho nên, cô đã làm thì nhất định phải làm cho lớn.
Ví dụ như tự sản xuất và mua bán, ví dụ như tăng sản lượng lương thực, lợi quốc lợi dân, còn lợi cho mình.
"Hiện tại toàn quốc có bao nhiêu Phương Hương Lâu và Phúc Mãn Lâu?"Nghĩ đến đây, Lưu Ly tiếp tục hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!