CHƯƠNG 15
Trương Trần Thị tận tình khuyên bảo, Lưu Ly lại mơ màng, không rõ Trương Trần Thị sao lại nói vậy.
Cô luẩn quẩn trong lòng lúc nào chứ?
Thấy vẻ mặt lo lắng gấp gáp của Trương Trần Thị, Lưu Ly đành phải nói: “Thím, con không có luẩn quẩn trong lòng.”
Thật vất vả mới sống lại lần nữa, mặc dù kịch bản cầm trong tay có chút tệ, nhưng trước nay cô đều luôn lạc quan, chưa bao giờ nghĩ đến cái chết.
Nhưng mà Lưu Ly nói xong, Trương Trần Thị lại không tin, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Lưu Ly, nếu con thật sự không tìm chết, thì nghe thím, vứt hết nấm tán trắng này đi những thứ này ăn không được.”
Vừa nói xong, Lưu Ly mới hiểu vì sao Trương Trần Thị lại cho rằng cô muốn đi tìm chết.
Mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng trong lòng Lưu Ly vẫn ấm áp.
“Thím, thím hiểu lầm rồi.” Trương Trần Thị là một người đối xử thật lòng với cô hiếm có trong thôn, Lưu Ly không định che giấu bà ấy: “Có một số nấm tán trắng quả thật là có độc, nhưng mà mấy cái nấm tán trắng này lại không có độc, trước đó người trong thôn sở dĩ ăn vào chết người là bởi vì bọn họ ăn phải cái có độc.”
Trương Trần Thị vẫn chưa tin, Lưu Ly cầm cây nấm lên, nói lên bọn nó: “Những cây nấm này đều có thể ăn, mà hương vị lại còn cực kỳ ngon, trước con đã từng thử qua, không có chuyện gì cả.”
“Con thật sự thử qua?” Trương Trần Thị tỏ vẻ dịu đi, nhưng vẫn lo lắng.
“Thật.” Lưu Ly khẳng định gật đầu.
Thấy vậy Trương Trần Thị cũng nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực, có chút vừa vượt qua nỗi sợ nói: “Không phải tìm chết là được rồi, cuộc sống này có khó khăn hơn nữa cũng phải sống.”
Nói xong, Trương Trần Thị xốc cái rổ lên, lộ ra một cái trứng gà và ít hoa màu bên trong.
Làm cho Lưu Ly vui mừg nhất là, bên trong còn có một ít muối thô.
“Thím cũng không có cái gì tốt, mấy thứ này con cầm trước đi.” Trương Trần Thị nói xong, cũng không đợi Lưu Ly trả lời đã trực tiếp đặt cái rổ lên bếp lò bên cạnh Lưu Ly.
Hốc mắc Lưu Ly có chút hồng.
Người trong thôn đều sợ Trương Trần Thị, bởi vì bà quá mức chua ngoa, nhưng mà chỉ có cô biết, Trương Trần Thị mới là người lương thiện nhất.
Dù là cuộc sống của Trương Trần Thị cũng không quá khá giả gì, nhưng mấy năm nay Trương Trần Thị đều giúp nguyên chủ không ít.
Lưu Ly cũng không từ chối Trương Trần Thị, chỉ yên lặng nhận lấy đồ.
Phần nhân tình này, cô thề, sau này cô nhất định sẽ báo đáp từng cái.
Lưu Ly cũng lấy mấy cây nấm từ trong giỏ ra, đưa cho Trương Trần Thị: “Thím nếu như tin con, thì cầm về nấu canh ăn, con cam đoan thứ này không có độc, hương vị còn rất ngon.”
Trương Trần Thị có chút do dự, dù sao mọi người trong thôn đều sợ nấm tán trắng, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy đồ đặt vào trong giỏ của mình.
“Đương nhiên là tin con, vậy thím cầm về đây, mấy đứa nhỏ vẫn còn đợi ăn cơm, thím cũng không ở lại nữa.”
Trương Trần Thị nói xong, lại mang theo đồ đi.
Sau khi đợi Trương Trần Thị đi, Lưu Ly bắt đầu chuẩn bị nấu bữa cơm đầu tiên sau khi đến nơi này.