Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

“Mẹ, mẹ quên rồi, hộ tịch của Lưu Ly vẫn ở Lưu gia chúng ta.” Lưu Kim Vĩ trầm thấp mở miệng.

Tuy Lưu Ly và nam nhân kia có hôn thư, là phu thê chính thức, nhưng hộ tịch của Lưu Ly lại ở dưới tên của Lưu gia.

Nếu đã ở dưới tên của Lưu gia, vậy thì có thể chịu sự kìm chế của Lưu gia, hơn nữa quan hệ hôn nhân ở loại tình huống này cũng không có ích gì, cho nên căn nhà của Lưu Ly để cho bọn họ ở cũng là việc đương nhiên.

“Vẫn là cháu ngoan của bà thông minh.” Lưu lão thái nhớ tới mẹo trong đó thì khen Lưu Kim Vĩ.

Bà ta sao lại không nghĩ ra chứ?

Tuy hộ tịch của ả tiện nhân đó không ở lão Lưu gia, nhưng lại ở Lưu tông.

Chỉ cần bọn họ thao tác một chút, lấy lại hộ tịch của cô về lão Lưu gia, vậy thì đừng nói căn nhà, dù là đồ khác cũng là của lão Lưu gia bọn họ.

Phạm Phương Huệ nghe thấy lời của con trai nhà mình, đáy mắt lại có vài phần băn khoăn, như có lời muốn nói.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện này hình như cũng không quan trọng, lời mà Phạm Phương Huệ muốn nói ra lập tức nuốt xuống.

“Bà nội. Bà yên tâm, đợi cháu vào ở trong căn nhà đó, nhất định sẽ lấy một cháu dâu của nhà giàu cho bà nội, còn mua một nha hoàn hầu hạ bà.”

Lời này của Lưu Kim Vĩ đã dỗ bà lão rất vui, trong phòng khách truyền ra tiếng cười vui vẻ của Lưu lão thái, khiến cho Tiêu thị ở bên ngoài cực kỳ ghen tị và ngưỡng mộ.

Vào lúc này, con trai của Tiêu thị - Lưu Vượng Vĩ chạy vào, nhìn thấy mẹ mình bèn trực tiếp lớn tiếng gọi: “Mẹ, Nhị Cẩu Tử nói nhị ca về rồi, con muốn ăn thịt.”

Nhị ca mỗi lần trở về, trong nhà đều sẽ mua thịt.

Nếu là bình thường, Tiêu thị chắc chắn sẽ nghĩ cách kiếm thịt cho con trai mình.

Nhưng trong lòng Tiêu thị lúc này không được vui, thấy con trai nhà mình người ngợm bẩn thỉu, lập tức không khách khí mà véo tai của hắn.

“Ăn ăn ăn, sao không ăn chết con đi? Không cố gắng đọc sách còn chỉ mong ăn thịt, ăn bã cám còn được.”

Càng nói, giọng điệu của Tiêu thị càng tức còn mang theo vài theo vài phần kỳ quái.

Hết cách, đố kỵ thôi!

Ai kêu bà ta không có một thằng con trai có bản lĩnh thi đỗ tú thái như vậy?

“Đồ tham ăn cứt thối, lão Lưu gia ta từ khi nào để cô ăn bã cám? Đồ vô dụng, còn không mau đi sắp xếp phòng cho Kim Vĩ? Muốn để cháu ngoan của tôi không có phòng sạch sẽ để ngủ à, hôm nay cô đừng ăn cơm nữa.”

Động tĩnh mà Tiêu thị gây ra đã kinh động tới Lưu lão thái, chọc cho Lưu lão thái mắng cho một trận.

Trong lòng Tiêu thị rất tức giận, rất muốn nói ‘dựa vào đâu chứ’, nhưng dưới ánh mắt xếch âm trầm đó của Lưu lão thái, bà ta không cam tâm tình nguyện mà đi tới phòng của Lưu lão thái.

Mưu hèn kế bẩn ở bên phía Lưu gia, Lưu Ly không biết.



Hiệu suất làm việc của Trương Cao Ân rất nhanh, chỉ trong 2 ngày thì Lưu Ly đã cầm được hộ tịch hoàn toàn mới.

Có hộ tịch này thì tương đương Lưu Ly đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với phía nhà tổ.

Xử lý xong chuyện lớn này, Lưu Ly bèn ném chuyện này ra sau đầu, tiếp tục làm việc của mình.

Trong hai ngày, dưới sự giúp đỡ của đám Trương Nhị Lang, túi nấm của cô từ mấy trăm tăng lên mấy nghìn, bày kín giá gỗ của mấy phòng.

Hơn nữa, có lẽ là do những giống nấm đó đã trải qua sự ưu hóa ở trong không gian linh tuyền của Lưu Ly, cho nên đều rất khỏe mạnh, xu thế sinh trưởng rất tốt.

Về cơ bản đợi sau khi cô đóng gói xong tất cả số nấm, số nấm của mấy lứa đầu đều có thể hái, hơn nữa còn vận chuyển tới Phúc Mãn Lâu hai lần.

Mà trong khoảng thời gian này, Lưu Ly đã tới thăm Trương Đại Lang.

Tuy tổn thương gân cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, nhưng vì Lưu Ly lúc đầu đã đút cho Trương Đại Lang nước linh tuyền, cho nên hơn mười mấy ngày ngắn ngủi, Trương Đại Lang đã có thể chống nạng xuống giường.

Có Trương Đại Lang là tiền lệ, người trong thôn cuối cùng cũng tin Lưu Ly biết y thuật.

Ngày hôm đó, Lưu Ly vừa làm xong chuyện ở phòng nấm thì chuẩn bị dẫn hai đứa trẻ vào núi.

Bởi vì mấy lần trước Lưu Ly vào núi trồng rau, đi một lần là hơn nửa ngày không về, dưới sự truy hỏi của hai đứa trẻ biết có một nơi như vậy thì muốn đi.

Vốn Lưu Ly không đồng ý, dù sao đường vui không dễ tìm, ít nhiều vẫn ẩn giấu nguy hiểm, nhưng Cố Tại Ngôn lại đồng ý trước tiên.

Dù sao thân phận hiện nay của Cố Tại Ngôn là ‘cha’ của hai đứa trẻ, Lưu Ly không thể tước đoạt ‘uy nghiêm của người làm cha’ này của Cố Tại Ngôn, cộng thêm có cao thủ như Cố Tại Ngôn hộ giá, vậy nên Cố Tại Ngôn đồng ý hôm nay sau khi làm xong việc thì dẫn hai đứa trẻ qua đó.

Chỉ là đợi khi một nhà bốn người chuẩn ra ngoài, lại thấy Trương Quân thị Quân Tiểu Quyên đeo một cái giỏ vội vàng đi về phía này.

Kiểu này, nhìn một cái là biết tới tìm Lưu Ly.

Thấy vậy, Lưu Ly chỉ đành dừng bước, đợi Quân Tiểu Quyên tới gần.

Quân Tiểu Quyên nhìn thấy Lưu Ly, lập tức nở nụ cười tươi: “Ly à, cháu đây là muốn đi đâu à?”

Lưu Ly: “...” Nụ cười này sao không có ý tốt vậy?

“Chuẩn bị đi quanh quanh, sao vậy, thím tìm cháu có chuyện gì?” Lưu Ly hỏi.

Bình Bình sau khi mất tích, nhà của Trương Đại Lâm cũng cử người đi tìm, Quân Tiểu Quyên này cũng không có xích mích gì với cô, cho nên thái độ của Lưu Ly cũng không tệ.

Quân Tiểu Quyên vừa nghe Lưu Ly chỉ là đi dạo, lập tức thở phào.

Còn không đợi Lưu Ly phản ứng, Quân Tiểu Quyên bèn trực tiếp để cái giỏ trong tay ra, nhét vào trong lòng Lưu Ly.

Lưu Ly: “...”

Lật vải che trong cái giỏ đó ra, Lưu Ly bèn nhìn thấy trong đó đựng một giỏ trứng gà.



Phải biết hiện nay nhà nhà sống không dễ dàng gì, trứng gà là thứ quý giá, bình thường cũng không nỡ cho con cái ăn, tất cả đều cầm đi bán.

Cho dù hiện nay trong tay của người trong thôn có ít tiền, nhưng 1 giỏ trứng gà này cũng không phải có thể tùy tiện lấy ra.

Vậy nên, thím Quân này là muốn làm gì?

“Ly, thím biết cháu biết y thuật, muốn nhờ cháu xem cho Thúy Châu nhà thím, cháu xem có được không?” Quân Tiểu Quyên hỏi.

Trương Thúy Châu, là con gái của Quân Tiểu Quyên, năm nay 14 tuổi.

Thông tin này có ở trong đầu của nguyên chủ, nhưng bất luận là nguyên chủ hay cô, đều gần như chưa từng gặp Trương Thúy Châu.

Không biết tại sao, Lưu Ly nhìn thấy sự dè dặt và căng thẳng trên mặt Quân Tiểu Quyên.

Nếu chỉ là chuyện khám bệnh, sao lại làm như ăn trộm vậy?

Lưu Ly không có nghĩ sâu, bởi vì dạo gần đây thật sự có quá nhiều chuyện phải làm, cho nên cho dù cô chuẩn bị đi theo con đường hành y, nhưng vẫn từ chối: “Thím à, chuyện khám bệnh này thím có thể tìm Tư đại phu, cũng có thể tìm đại phu trên trán, tìm cháu e là không thích hợp lắm đâu?”

Có Tư đại phu ở đây, bệnh tật bình thường trong thôn cô không định ra tay, coi như báo đáp sự giúp đỡ khi cô tới lúc đầu của Tư đại phu.

Lưu Ly nói xong thì muốn trả lại trứng gà cho Quân Tiểu Quyên.

Quân Tiểu Quyên thấy vậy, lại lùi lại không muốn nhận lấy.

Nhưng vấn đề là Lưu Ly đã đưa trả chiếc giỏ, hơn nữa không ngờ Quân Tiểu Quyên lại làm như vậy.

Giương mắt nhìn 1 giỏ trứng gà sắp đập xuống đất, Quân Tiểu Quyên sửng sốt kêu lên một tiếng, Lưu Ly cũng nhói tim.

1 giỏ trứng gà đó, vỡ hết thì rất lãng phí?

Tuy nhiên khi trứng gà sắp rơi xuống đất, một bàn tay to vững vàng đỡ được cái giỏ, Lưu Ly và Quân Tiểu Quyên cùng lúc thở phào.

Quân Tiểu Quyên thấy mình suýt nữa gây họa, vẻ mặt có hơi sợ, nhưng lại mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Lưu Ly.

“Ly, đại phu khác đều không tiện đi, cháu đi xem thử, nếu cháu có thể chữa, vậy thì chữa, không thể chữa thì thôi, cháu thấy như nào?”

Đại phu khác không tiện đi? Lưu Ly nghi hoặc.

Sau khi suy nghĩ thì có một suy đoán.

Nếu Trương Thúy Châu mắc bệnh phụ khoa, dựa theo tư tưởng của thời đại này, đại phu khác quả thật không tiện đi.

Thấy vẻ mặt cầu xin của thím Quân, Lưu Ly cuối cùng vẫn nhận trứng gà, quyết định đi một chuyến.

Chỉ là sau khi đến nhà của Quân Tiểu Quyên nhìn thấy Trương Thúy Châu, vẻ mặt của Lưu Ly lập tức trở nên cổ quái.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!