Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Nhìn thấy Cố Tại Ngôn với vẻ mặt kỳ quái đang đứng ngoài cửa, ánh mắt Lưu Ly ẩn chứa sự nghi ngờ.

“Anh đứng đây làm gì?” Nhìn dáng vẻ này, chắc không phải vừa mới đến.

“Ấy… Ta vừa… Đi ngang qua đây.” Vì chột dạ nên trong lúc nhất thời đầu óc của Cố Tại Ngôn chết máy, chẳng biết nên lấy cớ gì.

Nếu để thuộc hạ của hắn nhìn thấy dáng vẻ này, e rằng sẽ ngã rơi cả cằm.

Lưu Ly: “?”

Lưu Ly nhìn chăm chú Cố Tại Ngôn vài giây, sau đó rời tầm mắt.

Hắn nói đi ngang qua thì cứ cho là đi ngang qua đi.

Lưu Ly chẳng hề dây dưa mà cô nhìn về phía Bình Bình: “Mẹ ở đằng trước chờ con.”

Nói xong, Lưu Ly cũng không ở lại, hai cha con thì đứng ngay cửa viện.

Hai cha con đứng nhìn nhau, trong chốc lát chẳng ai nói gì.

Không có Lưu Ly ở đây, Cố Tại Ngôn tha hồ nhìn nét mặt của Bình Bình, chỉ có điều không dám thể hiện cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Ở chung với đứa bé này lâu như vậy nên Cố Tại Ngôn biết, đứa bé này nhạy bén hơn những đứa bé bình thường khác rất nhiều.

Mà lúc này vẻ mặt của Bình Bình cũng có vẻ không được tự nhiên.

Cố Tại Ngôn nhướng mày, nhìn ra đứa bé này đang muốn nói gì đó với hắn, hắn cũng không sốt ruột, chỉ chờ đợi.

Chẳng không tự nhiên được bao lâu, Bình Bình đã ngẩng đầu nhìn Cố Tại Ngôn với vẻ mặt nghiêm túc.

Trước kia không nghĩ gì, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy nét mặt đó giống hắn đến mấy phần.

“Mẹ nói, chú đã cứu cháu, vậy nên cháu phải cảm ơn chú.” Bình Bình lên tiếng, giọng nói nghiêm túc lại mềm mại, khiến cậu càng thêm dễ thương một cách trái ngược.

Cố Tại Ngôn nhướng mày, chờ cậu nói tiếp.

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Bình Bình trông cực kỳ nghiêm túc: “Cảm ơn.”

Tuy rằng, cậu vẫn chưa muốn tha thứ cho ông ta, nhưng mẹ đã bảo phải cảm ơn, vậy nên cậu sẽ nghe lời mẹ.

“Cảm ơn ai cơ?” Cố Tại Ngôn không nhịn được, hỏi lại.

Lúc này đây, hắn rất muốn nghe Bình Bình gọi mình là cha.

Hắn vẫn luôn biết Bình Bình có thái độ thù địch với người ‘cha’ này, trước kia chắc cậu đã nghĩ rằng ‘cha’ đã đối xử không tốt với Lưu Ly, vậy nên hắn cũng có thể hiểu được lòng thù địch đó.

Nhưng, bây giờ người đó đã đổi thành hắn, vậy nên không hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy có chút mong chờ.

Bình Bình nhíu mày, há miệng rồi lại thôi, nhưng cậu vẫn chẳng thể gọi một tiếng ‘cha’.

Bình Bình cảm thấy, nếu cậu gọi như vậy, thì nhiều năm chịu khổ cực của mẹ sẽ trở nên uổng phí.



Chỉ cần nghĩ đến mẹ thôi, thì tiếng ‘cha’ kia chẳng thể thốt thành lời.

Cố Tại Ngôn nhìn thấy hết sự đấu tranh và ngang bướng trong mắt của Bình Bình, trong lòng hắn không nhịn được mà thở dài.

“Ta sẽ chờ đến ngày con gọi là cha.” Hắn tin rằng, hắn sẽ không phải đợi ngày này quá lâu.

Nói xong câu đó, Cố Tại Ngôn nhìn Bình Bình thật sâu rồi quay người rời đi.

Bình Bình nhìn bóng lưng của Cố Tại Ngôn, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh.

Sau khi Cố Tại Ngôn rời đi, Lưu Ly và Bình Bình cũng đến căn nhà của Cố Tại Ngôn.

Vốn dĩ Lưu Ly muốn dẫn Bình Bình đi dạo quanh La Thành sầm uất, để cậu có thể phân tâm mà quên đi nỗi sợ đã phải chịu đựng, ba hôm nữa khi thăng đường cũng sẽ không quá sợ hãi.

Trên thực tế, sau khi bước ra khỏi phủ, quả thật họ cũng nhìn thấy cảnh tượng sầm uất.

Trước đây, cùng lắm nguyên chủ cũng từng đi qua trấn Biên Lư, nhưng cũng chưa hề đến nơi như Phủ Thành.

Bình Bình cảm thấy vô cùng phấn khích khi nhìn thấy cảnh tượng sầm uất như vậy, đôi mắt nhỏ vẫn luôn sáng lấp lánh.

Có điều Lưu Ly nhanh chóng nghe thấy tiếng bàn tán của người dân xung quanh.

Ban đầu cô không để ý, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, mọi người trong ngo nhỏ phố lớn đều đang thảo luận về chuyện thăng đường để thẩm tra xử lý vụ án người dân mất tích hai ngày sau.

Mà thân phận của bị cáo, thế mà lại là em trai ruột của Hoàng Hậu.

Bất giác, Lưu Ly nghĩ đến người đàn ông có tâm lý biến thái kia, tâm trạng trở nên nghiêm trọng.

Đây là một xã hội mà quyền lực của hoàng gia đứng đầu, thẩm tra xử lý hoàng thân quốc thích liệu có thật sự dễ dàng như thế hay không?

Nghĩ đến bóng dáng vội vàng rời khỏi của Cố Tại Ngôn sáng nay, trong lòng Lưu Ly không khỏi cảm thấy lo lắng.

Trước khi đi hắn đã nói với cô, chuyện lần này, chắc chắn hắn sẽ đòi lại công bằng.

Ban đầu, cô vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng Cố Tại Ngôn trọng nghĩa, nên làm vì mẹ con họ.

Nhưng hôm nay, khi biết người đó là hoàng thân quốc thích, Lưu Ly không khỏi cảm thấy lo lắng.

Lúc này cô mới nhớ ra, Cố Tại Ngôn làm tất cả những chuyện đó đều vì cô, mà từ hôm qua đến giờ tất cả tâm trí của cô đều đặt trên người của Bình Bình, hoàn toàn quên hỏi Cố Tại Ngôn về mấy vấn đề liên quan, càng chẳng biết chuyện này có khiến cho Cố Tại Ngôn gặp nguy hiểm hay không?.

Ngay lúc ấy, Lưu Ly chẳng còn tâm trạng đi dạo, cô dẫn Bình Bình quay trở về.

Lưu Ly định chờ Cố Tại Ngôn về sẽ hỏi kỹ lại chuyện này, nhưng lần chờ này là chờ đến hai ngày sau.

Đợi khi cô gặp lại Cố Tại Ngôn, đó là khi mà chỉ còn một canh giờ là đến lúc thăng đường.

Lúc này nét mặt của Cố Tại Ngôn trông vô cùng mệt mỏi, cằm lún phún râu, nhìn rất vất vả, mệt nhọc.

Không biết vì sao, thấy Cố Tại Ngôn như vậy lại khiến cho trái tim Lưu Ly hơi rung động, cũng cảm thấy có chút đau lòng.

“Ta đi rửa mặt trước đã, đợi lát nữa cô đi cùng ta đến nha môn.”

Cố Tại Ngôn chưa kịp nói thêm điều gì đã vội vàng rời đi.



Đợi khi Cố Tại Ngôn sửa sang xong đã là sau một nén nhang.

Sau khi Cố Tại Ngôn rửa mặt xong, trông hắn có vẻ nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, trong mắt cũng không hề nhìn thấy sự ủ rũ.

“Đi thôi.” Cố Tại Ngôn lên tiếng: “Có điều gì thì vào trong xe ngựa rồi nói.”

Lúc này, trong tri phủ của nha môn.

Khi thấy sắp đến lúc thăng đường, tri phủ Cát Thành Đông sốt ruột cứ đi vòng vòng.

Ba hôm nay, tin tức ông ta sẽ thăng đường thẩm tra xử lý Quảng An Hầu đã được lan truyền khắp La Thành.

Tuy rằng các bá tánh đều khen ngợi ông ta, nhưng những lời khen đó lại khiến ông ta mất ăn mất ngủ.

Ba hôm này, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều cách, hoặc là truyền tin ra ngoài, hoặc là ném củ khoai nóng bỏng tay này cho người khác, nhưng tất cả đều không thành công.

Hôm nay nếu ông ta thăng đường thì sẽ làm mất lòng vị trong cung kia.

Nhưng nếu hôm nay ông ta không thăng đường, thì cũng chẳng thể ăn nói với người dân bên này.

Ở đây, khi đứng giữa hai bên, tưởng chừng như Cát Thành Đông lo lắng đến mức sắp hỏi cả đầu.

“Đại nhân, đã đến giờ thăng.” Đúng lúc này, một nha dịch bước vào thông báo.

“Thăng với chả đường cái gì, cứ nói đại nhân ta bị bệnh rồi.” Cát Thành Đông tức giận.

Cái đường này, ai muốn thăng thì cứ thăng đi.

“Nhưng bẩm đại nhân, bá tánh đã túm tụm bên ngoài, hương thân quanh đây cũng đều đến cả, chỉ chờ ngài thăng...” Nghe thấy lời của nha dịch, ánh mắt Cát Thành Đông trở nên yếu dần.

Cuối cùng chẳng còn cách nào, nha dịch đành phải nói: “Vậy để tiểu nhân nói với họ rằng hôm nay đại nhân bị bệnh, không thể thăng đường.”

Nói xong, nha dịch bước ra ngoài.

“Khoan đã ——”

Cát Thành Đông cảm thấy rất đau đầu.

Đúng là ông ta muốn bảo nha dịch ra ngoài nói như thế.

Nhưng nếu thật vậy, ông ta cũng chẳng thể ở lại La Thành này được nữa.

Nhớ đến tuần phủ, Cát Thành Đông cắn răng, đi về phía trước.

Dù sao đi nữa, nếu có chuyện gì thì cứ ném cho tuần phủ là được, chẳng liên quan đến ông ta, ông ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới phải làm thế.

Cát Thành Đông tự an ủi bản thân, sau đó bước ra ngoài.

Một tiếng ‘Uy vũ’ vang lên, sau đó Cát Thành Đông đi đến bàn án, lúc nhìn thấy đám người đông đúc ngoài cửa nha môn, trong lòng Cát Thành Đông còn cảm thấy đắng hơn cả ăn hoàng liên.

Nhưng khi thấy người đó đứng trong đám người, Cát Thành Đông lại cảm thấy da đầu tê dại.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!