Hiểu Linh uống vài ngụm nước chè, rồi chợt nhớ ra thắc mắc của mình liền quay sang hỏi Tiểu Đông:
* Sáng nay có việc gì mà huynh cùng nhạc phụ rời nhà ra ngoài vậy?
Tiểu Đông từ tốn đáp:
* Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta, nên buổi sáng ta cùng phụ thân lên mộ thắp hương cho ngài ấy.
Hiểu Linh lại hỏi:
* Vậy không làm cơm, thắp hương ở nhà sao?
Tiểu Đông cười buồn:
* Chúng ta cũng đã sang nhà thắp hương trầu nước rồi. Nhà ai không có điều kiện thì chỉ cần hương hoa trà quả là được rồi. Phụ thân cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hiểu Linh nhíu mày:
* Nhà chúng ta cũng không phải không có điều kiện đến mức ngày giỗ không nổi mâm cơm thắp hương. Huynh tiết kiệm như thế là không được.
Tiểu Đông ngỡ ngàng, tưởng rằng thê chủ hiểu lầm hắn ngày giỗ của mẫu phụ cũng chỉ hương hoa, liền lập tức phân bua:
* Không có... thê chủ... từ ngày ta về đây, ngày giỗ mẫu phụ đều làm cơm đầy đủ.
Phân bua xong hắn mới chợt nhớ ra, thê chủ không phải nàng... lại sợ thê chủ hiểu lầm, Tiểu Đông lắp bắp chưa biết phải nói thế nào. Hiểu Linh cười cười.
* Ý ta không phải vậy. Ý ta nói, Phạm gia giờ cũng có tiền. Huynh không cần phải tiết kiệm như vậy. Làm giỗ cho nhạc mẫu cũng phải làm cho tươm tất.
Tiểu Đông sững sờ, nghe câu nói của Hiểu Linh mà trong lòng ấm áp. Nàng còn quan tâm đến ngày giỗ của mẫu thân hắn đâu. Nhưng phận phu lang, hắn không thể làm vậy, nên lí nhí nói:
* Phạm gia là có chút tiền. Nhưng cũng không phải là Nguyễn gia có. Ta không thể cầm tiền của Phạm gia về làm giỗ cho mẫu thân ta được.
Hiểu Linh thở dài. Nói nhiều không phải là phong cách của cô đâu, trực tiếp làm là được. Nhìn trời còn sớm, cô quay sang phân phó:
* Tiểu Đông vào làng xem có nhà nào có gà thịt bán mua ngay về cho ta một con, mua thêm 1 kg gạo nếp, nửa kg miến nữa. Đi nhanh về nhanh cho kịp làm trưa, nếu sợ chọn gà lâu, huynh nhờ nhạc phụ đi mua gạo và miến cho ta. Lập Hạ ra vườn hái cho ta 2 quả mướp cùng ít hành, rau thơm về đây. Chuẩn bị làm cỗ cúng giỗ.
Đột nhiên Hiểu Linh phân phó làm Tiểu Đông ngây ngẩn người rồi luống cuống.
* Thê... thê chủ...... Giờ này... giờ này ngâm gạo đồ xôi không kịp a.
* Không đồ xôi thì nấu xôi. Ta phân phó, huynh lo đi làm là được. Nhanh chút.
Tiểu Đông ân một tiếng rồi chạy ra ngoài gọi:
* Phụ thân... phụ thân... người giúp giúp ta một chút.
Nhìn thấy bộ dáng vội vàng luống cuống, lại có vẻ như sắp khóc của Tiểu Đông làm Lưu thị ông sốt ruột:
* Đây là lại làm sao??
Tiểu Đông nắm chặt lấy tay cha, cười như khóc nói:
* Ngài giúp ta đi mua 1 kg gạo nếp cùng nửa kg miến. Ta vội chạy đi mua gà. Thê chủ nàng nói muốn làm mâm cỗ cúng giỗ mẫu thân trưa nay. Ta sợ mình ta đi mua thì không kịp làm mất.
Lưu thị ngây ngẩn người, không tin vào tai mình hỏi lại:
* Có thật là Hiểu Linh bảo con làm giỗ cho mẹ con không?
Tiểu Đông cười gật đầu rất mạnh:
* Đương nhiên là thật. Ta nào dám dối người.
Lưu thị vừa xúc động nhưng lại rất băn khoăn:
* Nào có chuyện như vậy. Trần đời nhà ai con dâu đi làm giỗ cho mẹ chồng đâu. Không được đâu con ơi. Con là phu lang của Hiểu Linh, con phải khuyên bảo nó chứ.
Tiểu Đông bối rối, đáp:
* Nhưng là... nhưng là thê chủ đã phân phó... Con... con không dám làm trái ý ngài ấy.
Lưu thị lườm con trai:
* Ngày trước con đâu có vậy.
Hai người vẫn dùng dằng chưa đi, Hiểu Linh từ trong phòng bước ra, tính đi vào bếp để nhóm lửa nấu nước, thấy vậy liền giục:
* Tiểu Đông sao còn chưa đi. Nhanh chân một chút a..
* A... ta... ta đi ngay...
Tiểu Đông hoảng hốt kéo tay Lưu thị vội vàng đi ra cửa. Nhìn bộ dáng của hai người, Hiểu Linh không đành lòng nhắc:
* Đi cẩn thận không té... Nhớ mang tiền đi đâu...
Tiếng Tiểu Đông vọng lại:
* Ân...ta đã biết, thê chủ.
Hiểu Linh nhìn theo bóng Tiểu Đông lắc đầu cười cười. Cô cúi xuống bế bổng Tiểu Hàn lên, vui vẻ nói:
* Đi nào cái đuôi nhỏ. Xuống bếp nấu nước làm thịt gà. Hôm nay làm cỗ cúng xong, cả nhà được bữa ăn ngon đâu.
Tiểu Hàn vui vẻ cười khanh khách:
* Đi nấu nước làm thịt gà nha...
Hiểu Linh đi ra trước, Lập Hạ cũng nối đuôi đi theo rồi rẽ ra vườn hái rau cho tỷ tỷ. Trên khuôn miệng hắn bất giác nở nụ cười. Tỷ tỷ vừa về, ngôi nhà lập tức trần đầy tiếng cười. Thật tốt. Hắn rút một ít hành rồi bóc tỉa một nắm mùi tây đoạn lựa thêm hai quả mướp to nhất hái xuống. Đang tính nhấc chân đi vào, Lập Hạ nhìn thấy đám rau hẹ đã rất tốt rồi. Ngần ngừ vài giây, cậu cắt xuống một nắm to đem vào. Tỷ tỷ ngày trước trồng xuống mớ hẹ này từng nói rất thích ăn canh hẹ đâu. Hôm nay tỷ về, để cho tỷ ăn đủ.
Hiểu Linh lúi cúi xuống bếp nhóm lửa bắc sẵn một ấm nước. Cô tính chỉ làm mâm cỗ đơn giản để thắp hương: xôi trắng, gà luộc, canh miến lòng gà và đĩa mướp xào. Bếp lửa vừa cháy xong, cô quay sang xem xét lũ gà cùng nấm sò xem mấy ngày này có gì lạ không. Tất cả đều được mấy nam nhân trong Phạm gia tận lực chăm sóc nên đều khỏe mạnh. Cái đuôi nhỏ Tiểu Hàn quả nhiên cô đi đâu liền đi theo đó, líu ríu không ngừng chuyện đàn gà, chuyện cún con... vui vẻ nghe Tiểu Hàn trò chuyện, Hiểu Linh ngồi ở bệ cửa bếp nhặt ra cùng Lập Hạ, chờ đồ mua trở về.