Hiểu Linh ăn uống xong thì mệt mỏi rã rời nhưng vừa đi xa về cả người bụi bẩn lại dính mồ hôi rất khó chịu nên nhân lúc Tiểu Đông đi bắt gà, xem xét cửa nẻo chuồng vịt chuồng trâu, cô ra giếng tắm ù một cái. Nước giếng hè mát lạnh tỉnh cả người. Cô với bánh xà bông tự làm xoa đều khắp người. Tóc hôm nay tạm thời không gội nên vấn cao một chút. Xà bông này cô hì hục mấy ngày trời thử làm từ nước tro bếp và dầu dừa. Thất bại không dưới hai mươi lần, rốt cuộc cô cũng ra những thành phẩm đầu tiên. Tuy nhiên có lẽ do nước tro bếp độ kiềm không đủ cao nên bánh xà bông không chắc chắn lắm và dễ chảy. Lần tới cô thử bỏ thêm sơ mướp và nước cốt lá trầu tạo độ thơm xem sao. Ít nhất giờ có bánh xà bông dùng tạm một chút. Tắm gội sảng khoái, Hiểu Linh vừa đặt lưng xuống giường thì ngủ mất. Dù ở Hà gia trang giấc ngủ của Hiểu Linh vẫn rất tốt, nhưng thật sự thì ở đâu cũng không bằng ở nhà.
Tiểu Đông tắm gội xong xuôi trở vào nhà thì có chút ngẩn người khi đã nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của thê chủ. Hẳn là ba ngày nay quá mệt mỏi nên nàng ấy mới ngủ ngáy như vậy.Tuy có chút thất vọng khi chưa kịp báo tin mừng cho thê chủ, nhưng nhìn nàng ấy say ngủ lúc này hắn lại đau lòng. Thôi… chuyện vui ngày mai vẫn là chuyện vui, thê chủ bôn ba đường dài, giấc ngủ của nàng mới là quan trong nhất. Tiểu Đông nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, lấy chiếc quạt nan phe phẩy cho nàng. Gương mặt thê chủ dường như giãn ra một chút. Tiểu Đông vô thức đặt ngón tay lên trán nàng vuốt nhẹ. Hắn còn nhớ lúc nhỏ phụ thân thường làm vậy để hắn có thể ngủ ngon hơn. Thời tiết nóng bức này thật sự quá giày vò người.
***
Hiểu Linh cựa người tỉnh giấc. Hôm qua cô ngủ sớm nên nay cũng tỉnh sớm, khẽ nghiêng người nhìn sang bên cạnh, Tiểu Đông vẫn đang say ngủ. Cô im lặng ngắm hắn ngủ. Cuộc sống như bây giờ cũng không tệ. Cô cũng giống như trước kia đi làm xa gia đình, còn bây giờ cũng sống xa họ. Dăm bữa nửa tháng lại nhờ Trịnh An xem qua trong nhà một chút để biết tình hình. Chỉ tiếc rằng cô không thể giao tiếp với họ, nhà có chuyện gì cô cũng không thể tham gia.Hiểu Linh cũng hai lần nhìn thấy Hiểu Linh bên kia. Cô gái ấy tình cảm với ba, giúp đỡ mẹ và nhẹ nhàng với Hiểu Minh. Cô ấy năng lực xuất chúng, thời gian ngắn thay thế cô ở vị trí công tác kia đã đạt được rất nhiều sự công nhận. Có lẽ… cô có thể yên tâm về con người này.
Nén tiếng thở dài, Hiểu Linh vươn tay tính gạt đi mớ tóc xòa xuống mặt Tiểu Đông thì bất giác khiến hắn thức giấc. Hiểu Linh mỉm cười:
- Huynh tỉnh rồi? Là ta làm huynh tỉnh sao, thực xin lỗi.
Tiểu Đông ngơ ngác nhìn Hiểu Linh hỏi:
- Thê chủ… giờ là giờ nào rồi? ta ngủ không biết chút gì.
Hắn vừa nói vừa định ngồii dậy thì bị Hiểu Linh túm vai giữ lại:
- Còn sớm lắm, huynh ngủ thêm một chút cũng được.
Tiểu Đông nhìn qua cánh cửa sổ đóng hờ thấy trời đã tảng sáng thì đáp:
- Thê chủ.. cũng không còn sớm nữa, ta nên dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà rồi.
Hiểu Linh quay đầu nhìn ra cửa, không nghĩ bản thân đã ngẩn người nhìn hắn lâu như vậy. Cô trở mình ngổi dậy rồi đáp:
- Ừ. Vậy chúng ta cùng dậy thôi.
Hiểu Linh với chiếc áo ngực mặc trở vào dưới lớp áo cánh. Tay cào cào tóc mấy cái rồi búi cao lên. Tiểu Đông nhìn hành động dứt khoát của thê chủ chuẩn bị rời đi ra ngoài thì bất giác nắm lấy gấu áo nàng kéo lại:
- Thê chủ…
Hiểu Linh dừng lại, quay qua Tiểu Đông hỏi:
- Có chuyện gì sao, Tiểu Đông?
Tiểu Đông khẽ cúi đầu, lí nhí nói:
- Ta… ta có chuyện này muốn nói với ngài.
Hiểu Linh có chút khó hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại:
- Ừm.. ta đang nghe đây.
Khuôn mặt Tiểu Đông phút chốc đỏ bừng. Hắn lắp bắp:
- Ta… ta.. thê chủ… ta có thai rồi. Ngài… ngài sắp được làm mẫu thân.
Hiểu Linh ngây người vài giây. Từng lời nói của Tiểu Đông nàng nghe rất rõ nhưng trong chốc lát lại không thể kết nối chúng lại với nhau thành câu có nghĩa. Hiểu Linh chăm chăm nhìn Tiểu Đông hỏi lại:
- Ta.. nghe huynh nói rằng huynh có thai đúng không? Ta sắp làm mẫu thân đúng không?
Tiểu Đông gật đầu lia lịa rồi đưa mắt nhìn phản ứng của Hiểu Linh. Lúc này bên trong Hiểu Linh như có thứ gì đó vỡ òa. Cô rất phấn khích cũng rất mong chờ… nhưng lại không biết nên biểu hiện ra bên ngoài như thế nào nữa. Cô lúng túng ngồi lại xuống giường, bàn tay do dự một hồi lâu rồi đặt lên bụng Tiểu Đông thầm thì:
- Nơi này hiện đang có đứa nhỏ của chúng ta sao? Ta… mẫu thân chào con nhé. Đứa nhỏ của chúng ta.
Tiểu Đông nhìn bộ dáng của Hiểu Linh thì tâm như được rót mật. Hắn nhẹ nói:
- Trần bá mẫu nói đứa bé còn nhỏ lắm, chỉ độ hai tháng thôi. Nó chưa thể phản ứng lại ngài đâu. Ta.. cũng chưa nói chuyện này cho Lập Hạ, Tiểu Hàn. Sợ hai đệ ấy nhỏ tuổi không giữ được bí mật. Trần bá mẫu nói thai vị chưa ổn thì không nên nói ra ngoài.
Hiểu Linh gật đầu lia lịa:
- Ừ ừ.. ta biết rồi. Ta sẽ giữ kín, không nói cho ai biết. Huynh có thèm ăn thứ gì không, ta kiếm cho huynh? Hay muốn ăn món gì để ta nấu. Bá mẫu cũng dặn những đồ thai phụ không được ăn đúng không, lát phải nói cho ta biết toàn bộ đấy. Huynh thèm chua hay ngọt hay cay? Để ta xem xem những món ăn nào bổ dưỡng cho thai phụ. Bây giờ cần phải chăm cho huynh ăn thật tốt mới được. Mấy nữa thai kỳ lớn lại không thể ăn đồ quá bổ, đứa nhỏ lớn quá sẽ nguy hiểm khi sinh nở. Huynh có bị nôn nghén thứ gì không?
Nhìn bộ dáng phấn khích của Hiểu Linh, Tiểu Đông không khỏi bật cười, trêu ghẹo:
- Thê chủ nói sẽ giữ kín nhưng thái độ của ngài thay đổi kỳ lạ như vậy thì không giấu nổi Lập Hạ, Tiểu Hàn mất.
Hiểu Linh khẽ nhướn mày:
- Huynh đánh giá ta hơi thấp rồi nha. Lát để huynh xem ai là bậc thầy đóng kịch.