Hiểu Linh dậy rất sớm. Những tưởng giờ này còn chưa ai dậy nhưng vừa nghe tiếng động, bên ngoài đã có người nói vọng vào:
- Phạm gia chủ đã dậy rồi ạ? Tiểu nhân mang nước tới phục dịch ngài rửa măt.
Hiểu Linh lấy quần áo đi ra sau chiếc bình phong để thay đồ rồi nói vọng ra:
- Ngươi mang nước vào đi.
Một tiếng dạ đáp lại rồi tất cả rơi vào im lặng. Chừng vài phút sau, cánh cửa phòng của Hiểu Linh gõ nhẹ ba tiếng, cô đi ra mở chốt cài để bọn họ đem nước và khăn mặt đi vào. Chậu vừa đặt lên giá, Hiểu Linh liền nói:
- Để ta tự làm được rồi. Hai ngươi ở bên ngoài chờ từ bao giờ?
Nam nhân lớn tuổi hơn trong số hai người đáp:
- Dạ bẩm. Đêm qua Trịnh quản thôn dặn dò chúng ta gác đêm, đề phòng ngài cần điều gì nên hai người tiểu nhân vẫn thay phiên túc trực ở bên ngoài. Một lát nữa nhà bếp mới chuẩn bị đồ ăn sáng, không biết Phạm gia chủ muốn ăn thứ gì để tiểu nhân báo họ.
Hiểu Linh thầm khen ngợi đạo đãi khách của vị Trịnh quản thôn thật sự không chê vào đâu được. Cô cũng không dại gì mà chối bỏ những đãi ngộ của khách như thế này. Vân Sương đã đặt địa vị của cô ngang với huynh ấy khi tới nơi này thì biểu hiện của Hiểu Linh cũng không thể quá kém. Hiểu Linh nghĩ một chút rồi đáp:
- Ta không cầu kỳ, một hai thức bánh ăn sáng là được. Có điều, buổi sáng ta không thích ăn các loại nhân ngọt nên ngươi lưu ý nhà bếp một chút.
Người nam hầu im lặng chừng vài giây rồi đáp:
- Nếu vậy ta kêu nhà bếp làm cho ngài vài chiếc bánh rán nhân mặn cùng một đĩa bánh cuốn được không ạ?
Hiểu Linh gật đầu, cũng không làm khó người ta đáp:
- Như vậy là được. Lê chưởng quầy và Trịnh quản thôn bao giờ tới thì báo ta. Giờ hai người đi xuống đi, không cần ở đây hầu hạ.
Cả hai cúi người một cái, cầm theo chậu nước, khăn mặt rồi lùi ra ngoài. Hiểu Linh đi ra sân xem cảnh sắc xung quanh một lát rồi đi vài đường quyền tập thể dục. Bài quyền này là thầy Chu dạy cho cô, có tính dưỡng sinh là chính. Bà trước kia khi học ở Thái Miếu được một vị thiền sư dạy cho, vẫn duy trì từ đó đến nay tập luyện. Có lẽ nhờ vậy mà ngoài sáu mươi, sức khỏe của Chu Thanh An vẫn thật sự rất tốt, cả người luôn dồi dào tinh lực.
Ăn sáng xong xuôi, vị Trịnh quản thôn và Ngọc Lan rốt cuộc cũng xuất hiện. Trịnh An Trang cười hỏi:
- Phạm gia chủ hôm qua có ngủ được không? Phòng ốc có gì bất tiện xin ngài cứ nói.
Hiểu Linh đáp:
- Đa tại Trịnh quản thôn, hôm qua ta ngủ rất tốt. Phòng ốc sạch sẽ, ta rất hài lòng. Bây giờ chúng ta đi tới nhà nấm luôn chứ?
Trịnh An Trang gật đầu:
- Vâng, đương nhiên là đi ngay. Bên kia ta đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, chỉ còn chờ ngài thôi.
Quả nhiên, bên ngoài nhà nấm đã có bốn nữ nhân đứng chờ cùng vài thứ lặt vặt khác. Trịnh An Trang nói:
- Đây là bốn gia nhân được ta chọn chăm sóc nhà nấm. Những người này ngài có thể yên tâm giao phó. Bọn hắn là khế ước bán thân vĩnh viễn cho Hà gia, tính cách trung thực, chịu khó, cẩn thận lại cũng có kinh nghiệm trong trồng trọt rồi.
Hiểu Linh khẽ gật đầu. Chuyện giao kỹ thuật chăm nấm cho ai với cô không quan trọng. Hà gia có giữ được bí mật chăm hay không cũng không quan trọng. Cô chỉ cần nắm chắc phần kỹ thuật của Phạm gia là đủ.
Phòng tối được mở ra. Hiểu Linh cầm lấy một bịch nấm rồi chậm rãi giảng giải:
- Đây là bịch nấm do Phạm gia ta làm nên. Bên trong đã có giống nấm và nguyên liệu giúp nấm lớn lên. Công việc của các ngươi khi nhận được những bịch nấm này từ Phạm gia là chăm sóc chúng và thu hoạch. Bịch nấm cần để trong tối một thời gian dài nên khi cho người vận chuyển tới, ta sẽ thông báo cần đặt trong phòng tối bao lâu nữa trước khi đem ra rạch bịch. Những bịch nấm này đã đủ ngày, hiện tại ta sẽ làm thao tác rạch bịch để hướng dẫn các ngươi. Sau đó những bịch kia sẽ do các ngươi tự làm. Nhìn cho kỹ.
Hiểu Linh vừa giảng giải vừa động thủ. Cô bỏ đi phần nút bông bên trên, buộc chặt bịch nấm một lần nữa rồi tiến hành rạch bịch. Xong đó lại hướng dẫn bọn họ cách treo nấm lên, thời gian hàng ngày phải tưới nước, lượng nước tưới ra sao. Tiếp sau đó cô quan sát từ người thao tác để tránh những sai sót không đáng có. Hiểu Linh cũng không vội chỉ cho bọn họ cách thu hoạch nấm. Đằng nào từ lúc rạch cho tới khi nấm đủ kích thước thu hoạch cũng phải chừng nửa tháng, khi đó cô quay lại đây chỉ họ cũng không muộn.
Bốn người hạ nhân ban đầu còn có chút co quắp lo sợ. Nhưng họ rất nhanh bị những lời nói chầm chậm, động tác chỉ dạy nhẹ nhàng của Hiểu Linh làm mềm hóa mà tập trung vào thứ chưa từng thấy bao giờ này. Lần trước khi được quản thôn chọn làm người chăm nấm, bọn họ còn nghĩ ra đủ thứ tình huống mà lo sợ. Nhưng gia chủ làm người hiền lành, Trịnh quản thôn cũng là người uy tín ở Hà gia, chắc chắn sẽ không hại bọn họ. Không ngờ hôm nay, người mà Trịnh quản thôn gọi là Phạm gia chủ sẽ dạy bọn họ lại là một tiểu thư còn nhỏ tuổi như vậy. Bọn họ thật sự còn chưa dám tin từ những bịch vải như thế này sẽ sinh ra nấm bào ngư mà chỉ có thể tìm nhặt trên núi.