Rời Hà gia, Hiểu Linh từ chối đưa đón bằng xe ngựa mà hai vợ chồng chậm rãi đi tới cửa hàng đồ thêu Tiểu Đông thường qua lại. Một tay Hiểu Linh cầm túi nhỏ, tay kia nắm chặt tay Tiểu Đông không rời khiến hắn vừa ngọt ngào nhưng cũng rất xấu hổ với người đi đường. Tiểu Đông nhỏ giọng:
- Thê chủ… ngài buông tay. Đi trên đường nắm tay như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ cười chê.
Hiểu Linh khẽ cười, tay lại càng nắm chặt hơn:
- Ta nắm ta phu lang ta thì ai cười chê chứ. Hơn nữa đường đông như vậy, không nắm tay huynh nhỡ lạc mất thì làm sao giờ.
Tiểu Đông đỏ mặt, cúi đầu cũng không cố gắng rút tay khỏi tay thê chủ nữa. Hắn biết điều này không tốt nhưng hắn thật sự cũng không muốn buông ta nàng:
- Sao có thể lạc chứ…
Vừa đến cửa tiệm đồ thêu, hai người họ đụng một nam nhân tới bán kén tằm. Nhìn nam nhân kia có vẻ vội vàng nên Hiểu Linh nhường cho hắn bán đồ trước, tiện thể để nhìn xem giá cả ra sao.
Kén vừa được đổ ra, cả chủ lẫn người bán đều ngồi xuống bắt đầu nhặt lựa:
- Lần này sao nhiều kén đôi như vậy. Kén đôi giá chỉ bằng một phần ba kén đơn a. Ta không thể trả cao hơn được.
- Phan chưởng quầy xem du di cho nhà ta một chút. Lần này thật sự tằm kéo kén quá sớm nên không kịp bắt kén đôi mới để nhiều như vậy. Thật là…
Hiểu Linh phút chốc nhíu mày. Cô chợt nhớ ra chuyện kén đôi này cũng làm đau đầu rất nhiều người nuôi tằm. Lúc tằm ăn rỗi đã vất vả, lúc chúng nhả tơ cũng phải canh để mỗi con cuốn một kén. Kén đôi là tình trạng hai con cùng thả tơ cuốn kén gần nhau khiến một kén hai nhộng. Kén đôi rất khó bắt sợi để dệt nên giá cả vì thế cũng giảm đi nhiều lắm. Phải rồi… cô còn phải xem làm dần giá di động nuôi tằm a… Mỗi lần cho ăn mà phải bê từng nong tằm xuống thì thật sự quá mệt. Có lẽ là nên làm giá trượt cho nhẹ nhàng. Trước đây cô còn xem có cả kỹ thuật nuôi tằm dưới sàn nhà. Nhưng cái đó cô chỉ biết chút da lông nên dù có nói ra sợ rằng sẽ bị phản đối. Rồi còn cả hệ thống né gồm những ô vuông nhỏ kích thước chỉ đủ một con tằm nhả tơ để tránh kén đôi nữa. Nhân lúc nông nhàn nên bàn với Trần Ngũ Nương thiết kế dần đi là vừa.
Tâm trí Hiểu Linh lại lạc vào những kế hoạch, phân vân cho đến khi Tiểu Đông gọi mới hoàn hồn:
- Thê chủ.. ta xong rồi. Ngài đang nghĩ gì vậy?
Hiểu Linh giật mình nhìn Tiểu Đông khẽ cười:
- Xong rồi thì ta về thôi. Huynh có cần mua gì không? Hay chọn thêm chút sợi màu?
Tiểu Đông lắc đầu:
- Sợi màu ở nhà ta còn nhiều lắm, không cần phải mua thêm. Hôm nay cửa hàng ta thấy có vải lụa rất tốt, ta mua thêm về may áo cho thê chủ được không?
Hiểu Linh từ chối:
- Thôi không cần. Lần trước vải trong nhà vẫn còn, huynh quên rồi sao? Ta về thôi.
Thấy thê chủ nói thôi, Tiểu Đông cũng không nghĩ thêm nữa. Cũng phải, vải ở đây tuy tốt cũng không thể sánh bằng vải thê chủ được thưởng độ trước. Trên đường, Tiểu Đông dừng lại mua chút đồ ăn vặt cho huynh đệ Lập Hạ và mua một đoạn chay để ăn trầu. Hiểu Linh thì nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy có thứ gì đáng mua cho Tiểu Đông.
Bất chợt, cô nhìn thấy một quầy trang sức nho nhỏ bầy bán đủ thứ với những chiếc nhẫn nhỏ xinh. Hiểu Linh ngẩn người. Nhẫn. Thời đại này không có cái gọi là nhẫn kết hôn, Phạm gia nhà nghèo nên Tiểu Đông cũng chẳng có trang sức gì. Hiểu Linh bất giác nhìn lên mái tóc của Tiểu Đông. Hắn chỉ cài đơn giản chiếc trâm gỗ trước đây nàng tặng. Không suy nghĩ nhiều, Hiểu Linh kéo Tiểu Đông xà vào sạp hàng nhỏ:
- Tiểu Đông huynh xem cái nào thì đẹp?
Tiểu Đông nhìn mấy đồ trang sức nho nhỏ cũng rất thích. Hắn hỏi:
- Thê chủ muốn mua cho Lập Hạ hay Tiểu Hàn? Ta thấy chiếc lắc bạc kia Lập Hạ đeo sẽ rất xinh. Còn Tiểu Hàn, ta nghĩ nên mua cho đệ ấy đeo một chiếc vòng cổ để tránh gió. Mấy thứ này nho nhỏ sợ là đệ ấy chơi sẽ đánh rơi mất.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Đông nhẹ nói:
- Đồ cho Lập Hạ, Tiểu Hàn đều sẽ mua. Nhưng ta muốn mua một đôi nhẫn cho ta và huynh. Huynh xem nên đeo cái nào?
Tiểu Đông có chút ngẩn người nhìn thê chủ. Nữ nhân đeo nhẫn không thiếu, nhưng thường là đeo ngọc hoặc vàng gắn đã quý lớn thể hiện sự giàu sang. Thê chủ sao đột nhiên muốn đeo nhẫn đây?
Hiểu Linh vẫn nhẫn nại nhìn Tiểu Đông cười, giải thích:
- Ta chỉ muốn một đôi nhẫn nho nhỏ, đeo vừa ngón áp út bên tay trái cho cả hai chúng ta. Tiểu Đông, huynh chọn mẫu nào?
Tiểu Đông khẽ mím môi, thắc mắc:
- Nhưng tại sao thê chủ muốn đeo nhẫn.. nếu là đeo thì nên đeo to mới tốt. Mà ta thường xuyên làm việc, đeo nhẫn sợ có chút không tiện.
Hiểu Linh không trả lời. Cô quay sang sạp hàng chọn hai chiếc nhẫn bạc nho nhỏ có chút hoa văn. Một cái cô đeo thử vào tay mình thì có chút chật. Cô quay sang hỏi người bán:
- Vị tỷ tỷ này có thể giúp ta nong rộng chiếc nhẫn này một chút bằng tay ta không?
Người bán hàng vui vẻ gật đầu:
- Đương nhiên là được. Cô nương đã chọn được kiểu ưng ý thì ta chỉnh luôn tại đây cho ngài.
Hiểu Linh gật đầu, tháo chiếc nhẫn ra đưa cho nàng ấy. Người bán hàng đo cỡ tay của Hiểu Linh một chút rồi cũng cúi đầu làm việc của mình.
Chiếc nhẫn còn lại, Hiểu Linh nâng bàn tay Tiểu Đông lên, trịnh trọng đeo xuống:
- Tương truyền ngón áp út bên tay trái có mạch máu dẫn thẳng tới tim nên đeo nhẫn ở ngón này sẽ thể hiện mong ước tình yêu bền chặt và trọn đời. Ở nơi kia, nhẫn chính là thể hiện cho tình yêu, sự ràng buộc giữa hai người. Huynh là phu lang của ta nên ta muốn đeo lên tay huynh một chiếc nhẫn để khóa chặt huynh lại đời đời kiếp kiếp. Như vậy được chứ, Tiểu Đông?
Tiểu Đông ngẩn người với những lời nói của thê chủ. Tâm đã tan chảy trong ánh mắt thâm tình đó. Hắn đáp:
- Thê chủ. Ta nguyện ý.