Hiểu Linh nhấm ngụm trà cho trơn họng rồi đáp:
- Trong quá trình chăm sóc nấm có một thời gian ủ tối từ 45 đến 60 ngày, đây là thời điểm tốt nhất để chuyển giao các bịch nấm đi các nơi vì điều kiện duy nhất chúng cần là độ ẩm và bóng tối. Ta tính sẽ dạy lại Hà gia bắt đầu từ công đoạn này.
Trần Vân Sương nghe thấy có khoảng hai tháng thời gian để vận chuyển nấm thì khá yên tâm. Thời gian đó đủ để chuyển hàng đến tất cả những sản nghiệp của Hà gia trong nam ngoài bắc
- Tốt. Đây cũng là lần đầu chúng ta vận chuyển bịch nấm nên ta sẽ sắp xếp một nơi trồng cách Phạm gia khoảng một ngày đi xe ngựa để xem việc di chuyển nhiều có ảnh hưởng đến sản lượng và chất lượng hay không. Thời gian đó phiền Linh muội thường xuyên đi qua để xem xét tình hình và xử lý những vấn đề phát sinh trực tiếp được chứ?
Hiểu Linh gật đầu:
- Ta trồng ở nhà với số lượng ít vẫn chưa thấy có vấn đề gì nhiều. Nhưng loài nào cũng có sâu bệnh, đặc biệt là trồng với mật độ dày đặc. Tạm thời đây, ta sẽ chỉ nói lý thuyết cần làm cho huynh và sau này trong quá trình làm có xảy ra vấn đề gì cũng sẽ hỗ trợ Hà gia. Xem như hai nhà vừa làm vừa tích lũy kinh nghiệm.
Tiểu Đông im lặng ngồi bên cạnh nghe thê chủ nói chuyện với Trần Vân Sương câu hiểu câu không. Hắn không dám nhìn chằm chằm thê chủ vì sợ nàng phân tâm nhưng cũng không tránh khỏi cảm dỗ lén quan sát từng hành động, cử chỉ của Hiểu Linh. Tốc ngữ đều đặn, chắc chắn. Nụ cười nhàn nhạt trên môi cùng đôi mắt rất sáng. Thần thái của thê chủ thật sự khiến hắn mê muội không thể rời mắt, trái tim như đập loạn trong lồng ngực. Chợt thấy bản thân mình quá lỗ mãng, Tiểu Đông khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu.
Công việc gián đoạn vài phút khi người làm đưa thêm trà nước. Trần Vân Sương thở phào một tiếng rồi quay sang nhìn vị nam khách. Thật sự quá đầu nhập vào công việc nên hắn quên mất có cả phu lang của Hiểu Linh đi cùng. Nhìn bộ dáng có phần không quá thoải mái của Tiểu Đông, Trần Vân Sương nhẹ hỏi:
- Đông đệ vẫn ổn chứ? Nếu nơi này ngột ngạt quá, ta cho người đưa đệ đi dạo được không? Nếu không, ta gọi Minh đệ để hai người nói chuyện? Cũng lâu lắm rồi hai đệ không gặp nhau đi.
Tiểu Đông đột nhiên được hỏi có chút lúng túng không biết nói gì nên quay sang nhìn thê chủ. Hiểu Linh mỉm cười nhưng ánh mắt có phần tối đen không rõ. Cô nói:
- Tiểu Đông là phu lang của ta, huynh ấy cũng cần biết những chuyện quan trọng của Phạm gia để cùng ta kề vai san sẻ công việc. Chuyện thăm Minh huynh, một lát vợ chồng ta cùng gặp huynh ấy là được.
Hiểu Linh quay sang nhìn Vân Sương ánh mắt có chút cảnh cáo. Chuyện Vân Sương mai mối Lưu Minh cho cô, Hiểu Linh đương nhiên không nói cho bất cứ ai trong nhà. Cô không biết đây có phải chủ ý của Lưu Minh hay không và cũng không muốn Tiểu Đông lo nghĩ được mất. Đột nhiên Trần Vân Sương muốn Tiểu Đông gặp Lưu Minh làm cái gì? Dù hoàn toàn vô ý, trước khi làm rõ ý định của Lưu Minh, cô không thể để hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Trần Vân Sương nhìn thấy ánh mắt của Hiểu Linh thì giật thót mình. Hắn còn chưa từng nhìn thấy thái độ mang theo ba phần cảnh cáo như vậy từ nữ nhân dường như luôn mỉm cười Phạm Hiểu Linh. Hắn đột nhiên nhớ đến câu chuyện khó xử lần trước khi mai mối cho Minh đệ bất thành. Khi đó Phạm Hiểu Linh cũng không có thái độ như lúc này, chỉ có chút kiên quyết và lạnh nhạt. Hiểu Linh đang sợ Lưu Minh sẽ nói gì đó với phu lang mình nếu ở riêng hai người sao? Nàng ấy sợ Tiểu Đông chịu ủy khuất?
Trần Vân Sương xuất thân gia tộc lớn, lại cũng làm dâu trong ngôi nhà đủ thứ trạch đấu nên quá rõ những điều có thể xảy ra giữa các nam nhân. Nhưng người như Hiểu Linh lại có thể hiểu được điều này? Tâm tư nữ nhân này thật sự quá tỉ mỉ, tinh tế. Người được muội ấy yêu thương, bảo vệ thật sự quá có phúc phần. Hắn cười:
- Là ta nghĩ đơn giản rồi. Tiểu Đông đúng là nên biết đến khế ước hai nhà Hà – Phạm từ đầu tới cuối. Một lát xong việc, ta mời hai người ở lại Hà gia ăn bữa cơm đạm bạc rồi nói chuyện với Minh đệ luôn. Được chứ?
Hiểu Linh hài lòng trước thái độ của Trần Vân Sương, khẽ quay đầu lại nhìn Tiểu Đông. Thấy ánh mắt hắn, cô liền hiểu Tiểu Đông muốn gì. Bàn tay vô thức đặt lên đầu hắn vỗ nhẹ an ủi. Giọng nói cũng mềm xuống:
- Đa tạ Vân Sương huynh thịnh tình. Nhưng một lát còn sớm, chúng ta gặp Lưu Minh nói chuyện một chút rồi rời đi. Nhà còn rất nhiều việc cần làm, thật sự không thể ở lại.
Nhìn thái độ giống như có chút thở phào của Tiểu Đông thì Hiểu Linh biết mình đúng rồi. Cô khẽ cười. Tiểu Đông đang sợ. Hắn chắc chắn không muốn ở lại ăn cơm ở Hà gia cho dù với bất kỳ lý do gì.
Vân Sương thấy hai vợ chồng Hiểu Linh đều có ý này nên cũng không giữ lại nữa. Cuộc hội đàm lại tiếp tục. Hiểu Linh lúc này cũng chú ý Tiểu Đông nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn hắn. Mà Tiểu Đông cũng chủ động đứng dậy đi lại, rót thêm nước vào ly cho hai người. Khoảng chừng hai canh giờ trôi qua, rốt cuộc khế ước cũng hoàn thành. Ngọc Lan tính cầm lên đọc lại cho Hiểu Linh nghe một chút trước khi ký thì bị ngăn lại:
- Lan tỷ đưa ta đọc là được rồi.
Lê Ngọc Lan ngơ ngác, vô thức đưa lại bản khế ước dài mười trang vừa ráo mực cho Hiểu Linh. Mới mấy tháng trôi qua, Phạm Hiểu Linh đã biết chữ rồi? Con người này thật sự khiến người ta không thể nào ngờ được.