Sáng sớm, Hiểu Linh gùi nông sản cùng Tiểu Đông lên đường. Đang lúc nông nhàn nên cùng đường với cô cũng có một số nữ nhân lên trấn tìm chút việc làm công. Mọi người cùng nhau trò chuyện rôm rả:
- Hôm nay Phạm tu văn lên trấn ư?
- Vâng. Phượng thím đi bán hàng sao?
- Ừ ừ… có chút đồ rổ rá, thúng gùi ta mang lên cho cửa hàng tạp hóa trên trấn. Thế Phạm tu văn đi đâu đấy?
- Dạ cháu lên Phúc Lạc Lâu bán chút nông sản, tiện để phu lang đi bán chút đồ thêu thôi.
Những câu hỏi cứ lan man không dứt. Tiểu Đông cũng nói chuyện cùng với mấy nam nhân lên trấn. Hiểu Linh nhìn cũng yên tâm một chút, rốt cuộc huynh ấy cũng có bằng hữu cho riêng mình. Đoàn người đi tới trấn trên cũng từ biệt nhau rẽ mỗi người mỗi hướng.
Thời gian này, việc lên trấn giao nông sản vẫn do Hiểu Linh đảm nhiệm. Đọc sách thì đọc sách chứ, cô không thể dồn hết công việc lên vai họ được.
Vừa nhìn thấy Hiểu Linh, vị tiểu nhị đã chào hỏi:
- Phạm cô nương lại tới rồi. Hôm nay có đồ tốt không?
Để tránh cho người khác biết Hiểu Linh bán nấm cho Phúc Lạc lâu, bọn họ quy ước gọi như vậy để nhà bếp biết còn chuẩn bị thực đơn đặc biệt. Hiểu Linh cười đáp:
- Hôm nay có, nhưng không nhiều lắm. Có điều ta có chuyện cần bàn với Lê chưởng quầy, phiền tỷ thông báo một tiếng.
Người tiểu nhị khẽ gật đầu:
- Vậy Phạm cô nương cứ vào cân hàng trước rồi ở nhà sau nghỉ ngơi, ta sẽ đi báo ngay cho chưởng quầy.
Hiểu Linh tạ một tiếng rồi dẫn Tiểu Đông ra phía sau để cân nông sản. Xong xuôi đâu đấy lại tự động vào căn phòng kia để chờ tính tiền và Lê chưởng quầy.
Lê Ngọc Lan vừa từ Hà gia về Phúc Lạc lâu thì nghe tiểu nhị báo Phạm Hiểu Linh muốn gặp. Nàng theo thói quen vội vã vào nhà sau. Hiểu Linh bình thường không có chuyện gì chỉ đến đưa nông sản rồi đi, lần này lại muốn gặp mặt hẳn là có chuyện quan trọng.
Hiểu Linh vừa nhác thấy bóng chưởng quầy thì chậm rãi đứng dậy, mỉm cười chào hỏi:
- Thật lâu không gặp, Lan tỷ.
Lê Ngọc Lan đi tới nhiệt thành vỗ vai Hiểu Linh:
- Thật sự rất lâu không thấy muội rồi. Mấy lần muội lên trấn đưa nông sản ta đều không ở, thật đáng tiếc. Dạo này muội thế nào?
Hiểu Linh đáp:
- Tạ Lan tỷ quan tâm, ta và cả nhà vẫn tốt. Hà gia chủ, Lan tỷ và Phúc Lạc lâu vẫn tốt cả chứ.
Ngọc Lan cười:
- Tốt… mọi chuyện đều vẫn tốt. Hôm nay muội muốn gặp ta là có chuyện gì quan trọng chăng?
Hiểu Linh khẽ gật đầu:
- Ân.. là có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Phạm gia ta đã nghiên cứu được cách nhân giống nấm bào ngư số lượng nhiều. Nên ta cảm thấy cũng là lúc nên chuyển giao kỹ thuật chăm nấm cho Hà gia rồi. Lan tỷ còn nhớ khế ước trước đây ta ký với Hà gia chủ chứ?
Ánh mắt Ngọc Lan rực sáng:
- Nhớ.. đương nhiên là ta nhớ chứ. Ta còn nghĩ chuyện nhân giống nhanh nấm bào ngư còn phải qua vài năm mới có thể làm được. Không ngờ Linh muội lại có thể nhanh như vậy nghĩ ra cách rồi. Đi đi.. chuyện này ta không thể quyết được, ta chỉ là chưởng quầy của Phúc Lạc lâu nơi này, sản nghiệp những nơi khác của Hà gia đều có người khác quản lý. Chuyện này muội chỉ có thể bàn với Hà gia chủ mà thôi.
Hiểu Linh đáp:
- Ngay bây giờ đi không làm phiền Hà gia chủ chứ? Muội nghĩ nên báo trước một tiếng rồi ngày sau muội tới.
Lê Ngọc Lan xua tay:
- Không cần.. không cần. Ta vừa trở về từ bên đó. Gia chủ hôm nay không có giao tế nên thường ở nhà.
Lê Ngọc Lan vừa nói vừa nắm tay kéo Hiểu Linh ra cửa làm cô bất đắc dĩ phải đi theo. Xe ngựa còn chưa kịp cất liền một lần nữa lên đường.
Hiểu Linh nhìn Tiểu Đông có chút lo lắng, lúng túng trong không gian nhỏ hẹp cùng với nữ nhân xa lạ thì khẽ cười nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng trấn an:
- Có ta ở đây mà.
Tiểu Đông bất giác ngồi xịch lại gần Hiểu Linh thêm một chút. Hắn.. chỉ là có chút bất an khi sắp tới bước chân vào nhà giàu làm khách. Tiểu Đông sợ bản thân thô lỗ, quê mùa sẽ làm người ta chê cười thê chủ.
Xe ngựa rất nhanh dừng lại. Hiểu Linh một lần nữa bước chân vào cửa chính Hà gia, tay vẫn nắm chặt tay tiểu phu lang dắt đi. Lần này khi vừa xuống xe ngựa đã có người chạy vào bẩm báo, nên khi Hiểu Linh vào gian nhà khách Hà gia đã thấy Trần Vân Sương ở đó.
Hắn nhìn thấy vợ chồng Hiểu Linh thì nhẹ cười:
- Linh muội và Đông đệ hạ cố đến chơi. Thật sự vinh hạnh cho ta.
Hiểu Linh khẽ gật đầu chào lại:
- Vân Sương huynh khách sáo rồi. Hôm nay thật sự có việc nên ta đành mạn phép tới tận Hà gia làm phiền huynh.
Hai bên chủ khách vừa ngồi xuống, trà trầu, bánh trái liền được mang lên. Xã giao hỏi thăm dăm ba câu, Hiểu Linh liền vào việc:
- Hôm nay ta qua là muốn bàn với Vân Sương huynh chuyện dạy kỹ thuật chăm nấm. Thời gian qua Phạm gia ta đã tìm ra cách để nhân rộng giống nấm hiệu quả nên sắp tới sản lượng nấm thu hoạch sẽ rất lớn. Ta nghĩ nên dần chuyển kỹ thuật chăm nấm sang cho Hà gia để huynh có thể chủ động dạy dỗ người làm, chuẩn bị nhà nấm và đường vận chuyển hợp lý.
Trần Vân Sương cũng không khác Ngọc Lan là mấy, trấn động khi nghe tin tức này. Không ngờ Hiểu Linh có thể nhanh chóng tìm được cách nhân rộng giống nấm ra như vậy, thời gian mới được nửa năm a…
Nói tới công việc, Trần Vân Sương cũng nghiêm túc hơn. Hắn nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
- Vậy Linh muội định chuyển giao cho Hà gia từ công đoạn nào đây? Chúng ta cần chuẩn bị những gì?
Vân Sương nói chuyện, Ngọc Lan lập tức rời ra sau bàn làm việc chuẩn bị ghi chép những điều hai bên thảo luận để có cơ sở soạn thảo khế ước. Trước đây ký kết với Hà gia mới chỉ là bản quy tắc, những nội dung cụ thể trong việc chuyển giao, trách nhiệm của mỗi bên đều chưa được quy định. Khế ước lần này thật sự là sợi dây ràng buộc chắc chắn nhất giữa hai nhà Hà- Phạm.