Hương tàn, đốt vàng mã xong xuôi, Hiểu Linh hạ mâm cỗ cúng xuống rồi chuẩn bị bày biện bữa trưa. Đồ ăn ngày giỗ cũng tươm tất hơn ngày thường: gà, xôi, thịt, miến, nộm, bánh tráng cuốn thịt heo, rau xào. Bất chợt, Hiểu Linh nghe tiếng Tiểu Đông ngoài sân nói chuyện:
- Nhất Khang, nghỉ tay vào nhà chuẩn bị ăn cơm đi. Làm từ sáng tới giờ rồi.
Giọng một đứa trẻ ngượng ngịu:
- Phạm thúc thông cảm. Con làm chậm hơn phụ thân nên đến giờ vẫn chưa xong việc. Hôm nay phụ thân lên chợ trấn nên con đi thay.
Tiểu Đông đáp:
- Ôi trời. Có ai trách mắng gì con đâu. Làm tới đâu thì làm, chiều nhà ta rảnh rang sẽ cùng dọn dẹp. Con đã cho gà, lợn ăn rồi là được rồi.
Hiểu Linh lúc này mới nhớ ra người nhà Cửu Chân vẫn còn ở đây. Mọi khi là phu lang Cửu Chân sang làm việc, rồi đến gần giờ trưa, Tiểu Đông sẽ lấy chút gì đó cho hắn mang về ăn cơm cùng tụi nhỏ. Cơm nước ở nhà đã có cha của Cửu Chân lo.
Hiểu Linh ước lượng thức ăn hôm nay không đủ để tiếp khách nhưng thừa sức cho ba đứa nhỏ no bụng nên ngó đầu ra gọi:
- Nhất Khang. Qua đây ta bảo một chút.
Nhất Khang có chút giật mình nhưng rất nhanh đi lại gần cửa bếp hỏi:
- Phạm tu văn cho gọi cháu?
Hiểu Linh gật đầu đáp:
- Ừ. Cháu nhanh chân về nhà đưa hai em qua đây. Nói với ông nội hôm nay ta gọi mấy đứa sang ăn cơm.
Nhất Khang lúng túng:
- Nhưng.. nhưng.. phụ thân hôm nay trước khi đi chợ có dặn cháu về ăn cơm nhà..
Hiểu Linh cười hiền:
- Đi đi… có ta ở đây. Chính ta nói cháu kêu hai em cùng sang đây ăn cơm. Hôm nay Phạm gia có giỗ nên đồ ăn ngon một chút ta mới gọi sang ăn mà thôi.
Nhất Khang không biết phải từ chối thế nào. Phụ thân biết hôm nay Phạm gia có giỗ nên mới lấy cớ đi chợ Trấn để hắn sang phụ việc nhà. Đến giờ ăn có thể kiên định nói vì phụ thân dặn dò nên phải về nhà ăn cơm nếu Phạm gia giữ lại. Nhưng Phạm tu văn lại muốn cho cả hai em hắn cùng ăn cơm a… Đã lâu rồi hai em chưa được bữa nào ăn ngon… chuyện này khiến Nhất Khang đắn đo quá.
Hiểu Linh nhìn thấy đứa nhỏ đắn đo thì chỉ cười. Hẳn là phu lang Cửu Chân lại dặn dò gì đó rồi. Cô gọi với Tiểu Đông đang ở ngoài sân:
- Tiểu Đông, huynh qua đây một lát.
Tiểu Đông vội dừng công việc trong tay đi tới:
- Thê chủ gọi ta?
Hiểu Linh đáp:
- Huynh dắt Nhất Khang về xin phép ông bà bên đó cho đón hai đứa Nhị An và Tam Ninh sang đây ăn cơm đi. Hôm nay đồ ngon chút, ta muốn cho mấy đứa nhỏ được bữa cải thiện.
Tiểu Đông cũng không nghĩ ngợi gì gật đầu:
- Tốt.. Vậy ta đi nhanh về nhanh để ăn cơm cho sớm.
Hiểu Linh phụ họa:
- Ừ.. đi đi. Cơm nước cũng xong rồi. Ta hâm lại chút đồ ăn ban nãy thắp hương là xong.
Tiểu Đông xoay người rời đi làm Nhất Khang cũng vội vã đuổi theo:
- Phạm thúc.. Phạm thúc.. như vậy không được đâu.
Tiểu Đông trấn an:
- Không có gì là không được. Thê chủ ta đã nói thì mẫu thân con cũng không dám cãi lại chứ đừng nói gì tới Tống Ngọc. Đồ ăn hôm nay phong phú chút nên thê chủ mới muốn mấy đứa nhỏ qua ăn, ý tốt của ngài ấy mẫu thân con sẽ hiểu.
Hiểu Linh lắng nghe câu chuyện của hai người bọn họ cho tới khi tắt hẳn thì quay lại chia mâm cơm. Cô định lấy sẵn đồ ăn rồi để ba đứa nhỏ ăn dưới bếp cho tự nhiên. Nếu để ăn cùng mâm, sợ rằng sẽ không đứa nhỏ nào dám gắp mất. Nhất Khang mười ba, Nhị An cũng 9 tuổi còn Tam Ninh hình như được ba tuổi.. Hiểu Linh ước lượng lấy mỗi món đủ phần ăn cho tụi nhỏ. Lấy dư sợ rằng Nhất Khang sẽ nảy ra ý định để dành về cho mẫu phụ mà không ăn mất.
Một lát xong, tiếng trẻ con vang rộn cả Phạm gia. Tiểu Hàn cùng Lập Hạ cũng ra góp vui cùng mấy đứa nhỏ nhà Cửu Chân. Vừa nhìn thấy Hiểu Linh đi ra, Nhị An đã cúi chào:
- Cháu chào Phạm tu văn..
Giọng nói của Tam Ninh gọng líu:
- Cáu.. cào.. Phạm..tu văn.
Hiểu Linh nhìn gương mặt rạng rỡ của Tiểu Đông đang ôm Tam Ninh mới chợt nhận ra huynh ấy chờ đợi đứa nhỏ của mình đến vậy. Quyết định của cô hoàn toàn đúng rồi.
Tiểu Đông thả Tam Ninh xuống rồi khẽ giải thích:
- Ta ôm Tam Ninh đi cho nhanh. Nhất Khang muốn bế tam muội nhưng ta nghĩ mình người lớn sẽ đỡ mất sức hơn một chút.
Hiểu Linh cười:
- Ta cũng không nói gì mà… Huynh a… đâu cần phải giải thích như vậy.
Tiểu Đông mím môi, phân bua:
- Tại.. lần trước ngài phê bình ta trọng nữ khinh nam, thích con gái. Giờ thấy ta ôm Tam Ninh sợ rằng sẽ nghĩ sai mất. Nên ta mới…
Hiểu Linh vội vã trấn an:
- Không sao.. không sao…. Ta không nghĩ nhiều như vậy, không cần lo lắng. Huynh xuống bếp bưng mâm cơm lên nhà đi, ta đã sắp đồ ăn ho ba đứa nhỏ ở dưới rồi, dặn dò chúng vài câu rồi lên sau.
Vừa nói cô vừa ngoắc ba huynh muội nhà Cửu Chân đi theo. Khi cô vừa mở mâm cơm ra, ánh mắt tụi nhỏ thật sự phát sáng khi nhìn thấy xôi gà, thịt lợn và canh miến nhưng vẫn quy quy củ củ ngồi yên. Hiểu Linh hài lòng vô cùng, nói:
- Đây là đồ ăn ta chuẩn bị cho ba cháu. Nhất Khang xem xem đồ ăn như vậy là thiếu, đủ hay thừa?
Nhất Khang nghiêm túc nhìn lượng đồ ăn rồi đám:
- Chỗ này có hơi nhiều một chút với ba huynh muội chúng cháu, thưa Phạm tu văn.
Hiểu Linh cười đáp:
- Nhưng cũng không dư nhiều lắm, có phải không?
Nhất Khang do dự vài giây rồi gật đầu:
- Dạ..
Hiểu Linh tiếp tục:
- Vậy ba cháu phải ăn hết biết không. Nhất Khang lo cho các em ăn rồi chính mình cũng ăn đấy, đồ ăn không được phép mang về.
Nhất Khang lại thành thật gật đầu:
- Dạ vâng. Cháu cảm ơn Phạm tu văn.
Hiểu Linh cũng không nói nhiều nữa mà rời khỏi để ba đứa nhỏ tự do ăn uống. Nhị An lớn ngang Lập Hạ nên đã có thể đảm đương một phía. Nhưng đứa nhỏ này cũng phụ đại ca cùng cho Tam Ninh ăn rồi mới lo chính mình. Ba đứa nhỏ vui vui vẻ vẻ thưởng thức bữa cơm mà có lẽ là ngon nhất từ lúc chúng sinh ra đến nay.