Triệu lão thái thái quyết định kinh doanh 1
Trước kia thôn Đại Hà về đêm thường rất yên tĩnh.
Nhưng từ sau năm mới thì ban đêm ở thôn Đại Hà cũng đã náo nhiệt lên.
Nhóm hán tử ban ngày đều phải làm việc, chuyện đồng ruộng, chuyện trong nhà đều là để ban đêm trở về làm, trong thôn nơi nơi đều tràn ngập tiếng nói chuyện.
Nương theo ánh trăng, có người bận rộn cày bừa vụ xuân, có người đánh gạch sống chuẩn bị xây nhà, cũng có người ở giặt quần áo bên cạnh bờ sông...Rất nhiều chuyện lặt vặt đều bị chuyển qua sau giờ tuất, cũng chính là lúc hoàng hôn, ước chừng là khoảng bảy giờ tối ở thời hiện đại.
Triệu lão thái thái ôm đại chắt nữ của Triệu gia đứng ở trên đường lớn, lúc nghe được âm thanh của bánh xe ngựa thì cười rộ lên: "Tiểu Châu Châu, nương và a nãi của cháu đã trở về rồi..."
Vương thẩm đang ở giặt quần áo cũng thò đầu sang: "Đúng là bọn họ đã trở lại, cũng không biết tửu lâu kinh doanh như thế nào."
"Khẳng định là tốt đến mức không tưởng được." Nương Thiết Trụ mở miệng: "Nương Đại Sơn chính là Tuệ Nhũ nhân do thánh thượng sắc phong duy nhất khắp làng trên xóm dưới chúng ta, Tuệ Nhũ nhân mở tửu lâu, ai cũng đều muốn đến xem náo nhiệt, việc kinh doanh khẳng định là rất được."
Xe ngựa từ từ dừng lại, Ngô Tuệ Nương là người đầu tiên nhảy xuống, ngửi thấy hương vị trên người nàng ấy thì tiểu nha đầu trong lòng ngực của Triệu lão thái thái lập tức ê ê a a hừ lên.
"Quả nhiên vẫn là thích nương của mình nhất." Triệu lão thái thái bật cười đem tiểu nha đầu đưa qua: "Nha đầu này cả ngày uống được bốn chén sữa dê, ăn uống thật tốt, sau này không biết sẽ chắc thịt đến bao nhiêu."
Ngô Tuệ Nương hướng Triệu lão thái thái nói lời cảm tạ, nàng ấy bận việc ở trong thành, hài tử phải giao cho lão thái thái ở nhà chăm sóc, lão thái thái phải trông coi phường xà phòng, còn phải chăm sóc hài tử, trong lòng nàng có chút xoắn xuýt.
Nàng luyến tiếc hài tử nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội trở thành trù nương, có đôi khi rối rắm do dự suốt đêm không ngủ được.
Sau đó mẹ chồng đã nói với nàng rằng, con người chỉ sống có một lần, hẳn là nên sống cho chính mình, cho nên, nàng lựa chọn phòng bếp mà mình hết lòng yêu thích.
Nhưng hài tử cũng chỉ trưởng thành có một lần, nàng chỉ có thể tận lực làm xong việc thật nhanh, sớm một chút trở về chơi với hài tử.
Trình Loan Loan đứng ở bên cạnh không khỏi thở dài một hơi, mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, làm nữ nhân đều rất khó, công việc cùng với hài tử và gia đình, vĩnh viễn đều khó có thể cân bằng.
Vì cái gì mà nam nhân lại không phải đắn đo những chuyện này?
Hài tử là giao cho Triệu lão thái thái chăm sóc, chuyện cơm nước trong nhà thì nhờ Văn thị tới giúp đỡ một chút, trong nhà nhiều hài tử như vậy cũng không thể uống gió Tây Bắc mà sống đúng không.
Trình Loan Loan lại một lần cảm giác được nhân thủ trong nhà vẫn còn quá ít.
Về đến sân nhà thì thấy hài tử đều đang làm việc của mình, Trình Chiêu, Thẩm Chính cùng Triệu Tứ Đản, ở trong phòng của miệt mài đọc sách, A Phúc nương theo ánh lửa ở trong sân làm nghề mộc, Triệu Tam Ngưu vừa luyện võ vừa chẻ củi, Triệu Đại Sơn thì xử lý một ít hạt giống lúa nước, qua nửa tháng nữa là có thể bắt đầu ươm giống.
Hạ Hoa cũng ở bên này giúp đỡ Khổng tú nương sửa sang lại chỉ thêu, Khổng tú nương gần đây tiếp nhận một phần việc, thêu một con khổng tước trên vải nỉ, thủ pháp thêu rất phức tạp, thêu nửa tháng cũng chưa nhìn ra hình dạng.
Văn thị thì dọn dẹp trong bếp.
"Nhị thẩm, vất vả cho muội." Trình Loan Loan cười cười mở miệng: "Chờ mấy ngày nay bận rộn xong thì chúng ta kết toán tiền công."
"Đại tẩu, sao còn khách khí như vậy, người một nhà không nói hai lời." Văn thị vẫy vẫy tay: "Gần đây trong thôn thật sự là quá bận, mỗi nhà đều không thể tỉ mỉ nấu cơm, các nam nhân ban ngày đều đi qua mỏ than đá sửa đường sửa nhà, chuyện ngoài ruộng lại giao lại cho nữ nhân trong nhà, việc nấu cơm chỉ có thể giao lại cho mấy tiểu nha đầu bảy, tám tuổi đi làm, chuyện này thì hay rồi, nhóm nha đầu này đến thời gian lên núi hái rau dại còn không có, chỉ có thể để cho mấy tiểu hài tử lên núi đào măng hái nấm."