Trong nhà Ngôn chưởng quỹ rực rỡ hẳn lên, các loại bài trí trang trí tinh xảo lại lộng lẫy, rất rõ ràng là vị Hạ đại nhân này mang từ Kinh Thành tới, ở nơi nào liền muốn mang tới nơi đó, một quan viên lục phẩm làm sao phô trương như vậy được, chẳng qua là dựa vào Hạ gia cả mà thôi.
"Tuệ Nhũ nhân." Hạ Viêm có chút hứng thú đọc ba chữ này, "Năm ngoái Thánh thượng quyết định sắc phong một dân phụ làm nhũ nhân, toàn triều chính đều mang ý kiến khác biệt, chỉ có Hạ gia cho rằng có thể thực hiện, nói đến, Hạ gia vẫn là ân nhân của Tuệ Nhũ nhân đó nha."
1
"Vậy ta còn phải cảm tạ Hạ đại nhân." Trình Loan Loan mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, "Sáng nay trong thôn có hơn mười quan sai tới, nơi ở của những quan sai này nên sắp xếp như thế nào, Hạ đại nhân đã có kế hoạch chưa?"
Hạ Viêm một mặt không thèm để ý: "Muốn ở nơi nào, chính bọn họ quyết định là được, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này còn để bản quan quan tâm?"
Trình Loan Loan hỏi lại: "Vậy bọn họ chiếm đoạt nhà dân, ẩu đả thôn dân, Hạ đại nhân cũng mặc kệ ư?"
"Nhất định là những thôn dân kia không phục tùng mệnh lệnh, đánh cũng xứng đáng, chỉ cần không chết là được." Hạ Viêm tựa ở trên ghế bằng gỗ lê sơn vàng, cười lạnh nói, "Một đám điêu dân cũng dám đối nghịch với quan phủ, chê mạng quá dài à?"
Trình Loan Loan cười.
Quả nhiên như nàng dự đoán, bởi vì Hạ đại nhân dung túng cho nên thủ hạ mới dám làm càn như thế.
Như vậy, cũng đừng trách nàng bố trí động thủ.
"Nếu như thế, vậy dân phụ xin cáo từ trước."
Nàng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Hạ Viêm con ngươi nheo lại, hắn vẫn cho rằng Tuệ Nhũ nhân là một lão bà tử năm sáu mươi tuổi, không nghĩ tới còn trẻ như vậy.
Khuôn mặt tuyết trắng, trên mặt cũng không có một chút nếp nhăn, mặc dù lớn tuổi một chút nhưng lại có hương vị hơn tiểu cô nương mười mấy hai mươi tuổi.
Cho dù là Nhũ nhân Thánh thượng thân phong thì như thế nào, chỉ là cửu phẩm mà thôi, Hạ Viêm hắn còn không thèm để trong mắt.
Nhưng mà, cũng chính bởi vì phụ nhân này có chút phẩm cấp, cho nên không thể trực tiếp cưỡng đoạt, xem ra, còn phải làm chút thủ đoạn.
Trình Loan Loan đi ra khỏi viện tử, nhìn thấy một nhà Triệu Thiển Căn còn đứng ở cổng chờ nàng, thấy nàng đi ra, Triệu Hữu Quý vội vàng chào đón: "Nương Đại Sơn, Hạ đại nhân này không làm khó ngươi đó chứ?"
"Không có việc gì." Trình Loan Loan nhìn về phía Tôn Thủy Cần, "Ngươi tốt nhất đi thôn Quế Hoa tránh đầu gió, đợt này cũng không cần trở về."
Vị Hạ đại nhân kia mà phát điên thì ai cũng không biết kế tiếp sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Tôn Thủy Cần gật đầu.
Nếu như vị Hạ đại nhân này trẻ tuổi một chút, dịu dàng một chút, nàng ta có lẽ...
1
Nàng ta lắc đầu, liền vội vàng xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu, hiện tại nàng ta đã mang thai, vẫn nên sống tốt với Thiển Căn đi.
Trình Loan Loan trực tiếp về nhà, Ngu phu tử cầm hai tờ giấy đang đợi nàng: "Nương Đại Sơn, ngươi xem thử cái này viết đúng chưa?"
Nàng nhận lấy, nhìn lướt qua, lập tức bật cười: "Ngu phu tử không hổ là bụng chở năm xe[1], hạ bút thành văn, còn tốt hơn ta tưởng tượng nữa."
[1] Ẩn dụ chỉ người hiểu biết sâu rộng.
"Ngôn chưởng quỹ tới."
Triệu Nhị Cẩu vừa mới lái xe đến huyện Bình An đón Ngôn chưởng quỹ về, hai người phong trần mệt mỏi, trực tiếp chạy về.
Ngôn chưởng quỹ vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt ngu ngơ mà hỏi: "Tuệ Nhũ nhân, gọi ta về gấp như vậy là..."
"Ngôn gia nói là thư thế gia, tổ tiên ba đời đều là thuyết thư mưu sinh, tuy nói đến thế hệ Ngôn chưởng quỹ xuống dốc, nhưng bản lĩnh gia truyền còn chưa vứt." Trình Loan Loan đưa bản thảo trong tay qua, "Đây là câu chuyện do Ngu phu tử viết, Ngôn chưởng quỹ có đảm bảo là sẽ truyền tụng câu chuyện này ra ngoài được không?"
Ngôn chưởng quỹ nhìn thoáng qua, lập tức kinh hãi: "Không phải là Diêm Thiết Sử Hạ đại nhân mấy ngày nay huyên náo xôn xao sao, nghe nói là quan lục phẩm từ Kinh Thành tới, sao... Làm ra hành vi xấu xa như vậy?"
"Phía sau có người, tất nhiên là có chỗ dựa nên không sợ gì." Trình Loan Loan nhíu mày nói, "Lên trước một đĩa khai vị, ép vị Hạ đại nhân này ra tay, ta ngược lại muốn xem hắn còn có thể làm ra chuyện gì quá phận nữa."