Làm chút thịt ăn 1
Đường chính của thôn Đại Hà đã bị ngăn lại.
Tuyết đọng trộn lẫn với đất đá trên sườn núi đã lở ra, tràn xuống, con đường chính của thôn cũng không còn.
Tất nhiên là vẫn còn đường mòn nhưng những con đường này đều là đường núi, là con đường nằm giữa hai dãy núi, càng dễ dàng xuất hiện tuyết lở, ai cũng không dám đi.
Nhiều phụ nhân đứng từ xa nhìn về núi tuyết cao phồng lên ở bên kia, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi
"May mắn chúng ta vẫn chưa ra khỏi thôn, bằng không thì không về được nữa."
"Khách điếm trong thành chúng ta cũng không thể ở được, nếu không thể trở về thì phải làm lưu dân ăn xin ở đầu đường."
"Không vào được trong thành thì tết năm nay phải làm sao đây, cũng sắp hết năm rồi."
"May mắn mười ngày trước ta đã đi mua thịt, ướp xong treo dưới hiên nhà, còn thừa nửa chắc cũng được nửa cân, ăn uống tiết kiệm một chút thì vẫn đủ để ăn trong tết."
"Đây chắc là lần đầu tiên ta có bạc mà không tiêu được, cảm giác này so với cảm giác không có bạc thì còn khó chịu hơn."
"..."
Một trận tuyết lớn dập tắt tâm trạng háo hức của thôn dân thôn Đại Hà.
Nhà tranh đều bị sụp, con đường duy nhất để ra khỏi thôn cũng bị vùi lấp, hoa màu trong đất cũng không biết có chịu đựng được không...
Hơn nữa, càng ngày càng lạnh, so với thường năm thì còn lạnh hơn rất nhiều.
Y phục ở trong nhà có bao nhiêu cũng tròng hết lên người, vậy mà vẫn lạnh chết người, ngồi bất động trong nhà cũng lạnh, ra ngoài bị gió thổi cũng lạnh.
Qua hết mấy ngày của năm cũ, tuyết càng ngày càng dày, gió bắc xào xạc, bông tuyết bay bay, người đứng ở cửa đều không thấy rõ được cảnh vật trong vòng bán kính mười mét.
Trình Loan Loan ngồi trên giường đất, suy tư mở miệng nói: "Năm rồi chỉ cần mười mấy gánh củi đốt là có thể qua mùa đông, năm nay lạnh như vậy, cả ngày đều phải chẻ củi, ta có chút lo lắng củi không đủ dùng. Tiểu Chùy, củi bên phường xà phòng còn lại nhiều ít?"
Ngô Tiểu Chùy mở sổ ra: "Củi thô còn lại một trăm năm mươi cân, củi đã chẻ còn bốn trăm ba mươi cân, cỏ khô còn ba trăm hai mươi cân."
Trình Loan Loan mở miệng nói: "Nhị Cẩu, con đi thông báo cho cả thôn một tiếng, nhà ai củi có thể tới nhà chúng ta mua, giá mua bao nhiêu thì cứ bán lại với giá bấy nhiêu.
Trong giai đoạn khó khăn nàng cũng sẽ không vô lương tâm kiếm bạc của thôn dân.
Triệu Nhị Cẩu khoác một bộ áo choàng, mang theo mũ đứng dậy đi ra ngoài làm việc.
Trình Loan Loan cũng không ngồi lười biếng, nàng đang chuẩn bị cho cả nhà một buổi ăn tối thịnh soạn để tiễn đưa năm cũ.
Lúc trước kinh doanh món kho, trong nhà mỗi ngày đều mua mấy trăm cân lòng và thịt heo, nàng luôn giữ lại một ít làm thành thịt khô, còn làm một ít lạp xưởng, treo ở dưới mái hiên, lúc trời trở lạnh thì có thể lấy ra ăn.
Vườn cải thảo sớm đã bị lạnh hỏng rồi, những phần thu hoạch được đều đặt dưới tầng hầm, nàng dùng cải thảo trộn với thịt heo khô làm nhân gói sủi cảo trắng, lạp xưởng cắt thành từng miếng xào với đậu cô ve, lại giết thêm một con gà để làm gà hấp muối, cũng giết một con vịt để làm món vịt bát bảo, nội tạng của gà vịt thì mang đi hầm củ cải, lấy hơn phân nửa rau hẹ của phường xà phòng ra xắt nhỏ để làm bánh trứng hẹ...
Bởi vì tuyết lớn không ngừng rơi, Khổng tú nương, Trình Chiêu, A Phúc, Ngô Tiểu Chùy cũng không có biện pháp trở về ăn tết, chỉ đánh chấp nhận ở lại đây, món ăn chỉ bao gồm những món này nhưng nhìn qua thì cũng thật phong phú.
Đồ ăn nấu xong thì Trình Loan Loan chia mỗi loại ra một ít, kêu Xuân Hoa mang về cho mọi người ở Triệu gia cùng ăn.
Toàn bộ thôn Đại Hà cũng chỉ có nhà Trình Loan Loan là còn có nhiều món ăn như vậy, nhà người khác thì sao, lấy nhà có điều kiện sinh hoạt tốt hơn trước một chút như Triệu gia để nói, vì là mâm cơm cuối năm nên món chính sẽ có cơm, bắp cải xào, canh cải trắng, một chén củ cải muối, mỗi người một cái trứng gà...Giết một con gà, chặt ra một chút hầm canh củ cải, phần còn thừa chờ đến năm mới rồi mới ăn, trong tết cũng không có nơi nào bán thịt cá...
"Nhà đại tẩu gia sinh hoạt cũng tốt quá." Tôn thị nuốt nước miếng xuống rồi bước ra: "Sủi cảo thịt khô thật là thơm, còn có lạp xưởng cũng thơm...Bánh trứng rau hẹ này sao cũng ngon như vậy..."
Triệu lão thái thái lấy một chiếc đũa gõ vào chén của nàng ta: "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, con ăn nhiều như vậy thì bọn nhỏ ăn gì?"