Khởi công đào ao sen 2
"Lại có loại chuyện này nữa à?!" Thẩm huyện lệnh đứng lên: "Huyện Bình An chúng ta cung cấp cho bọn họ hai bữa cháo loãng một ngày, bọn họ thế mà lại còn đi gây họa cho thôn, quả thực là một đám bạo dân! Ta thấy, bọn họ quá nhàn rỗi nên mới sinh ra loại ý niệm đại nghịch bất đạo này trong đầu! Người đâu, nhanh chóng giục ngựa đến thôn Đại Hà, xem xem rốt cuộc là tình huống gì!"
Viên sư gia đầu đầy mồ hôi đi vào: "Thôn Đại Hà không có việc gì hết, hơn một trăm người kia đều đã bị mọi người trong thôn Đại Hà trói lại, đây chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió thôi!"
"Ha ha ha, ta biết ngay thôn Đại Hà không dễ gì mà bị lưu dân khi dễ như vậy mà." Thẩm Chính lập tức cười rộ lên: "Hơn một trăm người này, dám to gan nửa đêm tập kích thôn Đại Hà, toàn bộ bắt lại, dựa theo trọng tội luận xử!"
Thẩm huyện lệnh cũng đang có ý này.
Đám điêu dân này nếu không xử trí, lưu dân khác nói không chừng sẽ học theo. Lưu dân loạn lên, sẽ rất khó quản lý.
Viên sư gia thở hổn hển nói: "Hơn một trăm người kia xử trí không được..."
Thẩm Chính nhíu mày: "Viên sư gia, tại sao trước kia ta lại không phát hiện ngươi là một người có lòng trắc ẩn như vậy nhỉ?"
"Nếu xử trí, thôn Đại Hà sẽ không có người hỗ trợ làm việc." Viên sư gia dở khóc dở cười: "Ta cũng cho rằng lý chính thôn Đại Hà sẽ đem đám lưu dân kia giao cho quan phủ, không nghĩ tới, chỉ là xử lý một nhóm nhỏ mười người thôi, những người còn lại tất cả đều giữ lại để làm việc. Làm một ngày phát cho hai chén cháo, đám lưu dân kia bị tách ra quản lý, tạm thời không xảy ra chuyện gì."
"Nhất định là chủ ý của Triệu thẩm." Thẩm Chính nhếch miệng: "Lúc trước Triệu thẩm đã nói với chúng ta về việc dĩ công đại chẩn, không nghĩ tới lại có một ngày có thể thực hiện được. Hiện giờ mấy thành trì phụ cận huyện Bình An đều bị lưu dân vây thành, chỉ có huyện Bình An một ngày hai bữa cung cấp, lưu dân tới nơi này chỉ có thể càng ngày càng nhiều, cho dù có lương thực chất đống như núi, rất nhanh cũng sẽ thấy đáy. Không bằng tìm một số việc cho lưu dân làm, làm nhiều có nhiều, không làm thì chết đói thôi. Làm như thế thì huyện Bình An có thể có chỗ phát triển, cũng có thể loại bỏ những kẻ ham ăn biếng làm..."
Thẩm huyện lệnh vui mừng nhìn nhi tử của mình.
Tiểu tử này cả ngày đều ở ngoài thành, một đêm không ngủ, dưới mí mắt là một mảnh bầm đen, nhưng toàn thân hắn từ trên xuống dưới như tràn ngập sức sống mãnh liệt.
Trước đây khi nói những chính sự này, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Bây giờ, càng nói càng hăng hái.
"Để cho những lưu dân này tu sửa đê điều, hoàn thiện kênh mương, sang năm bất kể là hạn hán hay lũ lụt, đều có thể ứng phó." Thẩm Chính vừa suy tư vừa nói: "Sau khi làm xong những việc này, còn có thể sửa đường, mỗi lần từ thôn Đại Hà đến huyện Bình An, dọc theo đường đi xóc nảy muốn chết... Triệu thẩm mỗi lần ngồi xe ngựa đều choáng váng, nhất định là do đường gập ghềnh mà ra..."
Hắn nói một hơi luôn cả mấy chuyện.
"Cứ làm theo lời con nói." Thẩm huyện lệnh cầm lấy bút lông, viết ra mấy chuyện mà Thẩm Chính nhắc tới: "Viên sư gia, ngươi phụ trách đi tuyên bố chính sách mới."
Thẩm Chính nhìn qua, lập tức ngây ngẩn cả người: "Thật sự đều làm theo lời con nói sao?"
Thẩm huyện lệnh vỗ vỗ vai nhi tử: "Bởi vì con nói rất hay, nhưng mà... chuyện sửa đường thì tạm thời từ từ cái đã."
Chuyện có nặng có nhẹ, cái gì là quan trọng, cái gì là không quan trọng, trong lòng hắn đã có cân nhắc.
Tuy rằng hắn cũng thường xuyên đi thôn Đại Hà, cũng hy vọng đường xá bằng phẳng hơn một chút, nhưng nếu như trắng trợn tu sửa đường dẫn vào thôn, bất kể là từ góc độ nào mà nói, hành động này đều có vẻ rất thiển cận.
Hắn vui mừng nói: "Chính nhi của ta rốt cục đã trưởng thành rồi."
Chỉ trong nháy mắt tâm tình Thẩm Chính liền kích động.
Hắn rất thích được khẳng định, thích được tán dương, vì vậy hắn thích Triệu thẩm.
Chưa bao giờ nghĩ tới, cha hắn lại khẳng định hắn, lại không xét nét lỗi sai của hắn mà lại lựa chọn tin tưởng hắn như vậy...
"Cha, chuyện này giao cho con đi làm đi!"
"Được."
Thẩm Chính cười rộ lên, đi theo Viên sư gia đi ra ngoài.
Chân trước hai người vừa đi, chân sau thư của tri phủ đại nhân lại tới.
"... Lưu dân chạy nạn lần này tạo thành tai họa quá lớn, từ phương nam đến tận Hồ Châu, dọc theo đường đi các huyện trấn lớn nhỏ, đều bị gieo họa một lần... Triều đình có lệnh, yêu cầu chỉnh đốn lưu dân tại chỗ, trợ giúp an gia định cư, dựa theo số hộ để xác định số lưu dân định cư, qua đó xác định chiến tích năm nay..."
Thẩm huyện lệnh lập tức đau đầu.
Bảo hắn cung cấp bữa ăn và thuốc men cho lưu dân, chuyện này miễn cưỡng có thể thực hiện được.
Nhưng mà an gia định cư... cái này thực sự rất khó khăn...
Nhưng cho dù có khó khăn đến đâu, hắn cũng phải vượt khó tiến lên.
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là khống chế bệnh dịch lại trước đã.