Triệu lão thái thái làm như vô tình nói: "Lý chính của chúng ta nói, pháp không trách chúng, các ngươi hơn một trăm người đến thôn Đại Hà gây chuyện, cho dù là Huyện lệnh đại nhân cũng không cách nào xử trí. Cho nên lý chính quyết định, chỉ giao mười người xấu nhất lên, ngươi có thể lén nói cho ta biết, mười người làm chuyện xấu nhiều nhất, trời vừa sáng thì sẽ đưa mười người này lên đường."
Tiểu hỏa tử nhãn tình sáng lên, ý tứ này chính là cho dù hắn nói rõ ràng, mấy người kia cũng sẽ không tới tìm hắn gây phiền phức nữa.
Hắn lập tức nói: "Vương Hắc Tráng, Lý Hạ..."
"Đợi đã." Triệu lão thái thái vẫy vẫy tay, gọi Ngô Tiểu Chùy tới, "Được rồi, có thể nói tiếp."
Tiểu tử kia báo tên, Ngô Tiểu Chùy phụ trách ghi chép.
Tiểu hỏa tử liếc mắt một cái, chữ kia viết cẩn thận, nắn nót, cực kì đẹp đẽ, chỉ một hài tử bất kỳ trong thôn này thôi mà lại biết viết chữ?
Hắn ngẩng đầu lại tùy tiện liếc mắt một cái, lại còn có hài tử bảy tám tuổi đang viết chữ.
Bên cạnh mỗi một lưu dân đều có một lão thái thái "hòa ái hiền lành" phụ trách hỏi han, một hài tử từng đọc sách phụ trách ghi chép, tình cảnh hài hòa một cách khó hiểu.
Đám lưu dân này cũng đều là từ trong thôn trốn tới đây, bọn họ cũng là thôn dân, nhưng mà trong thôn bọn họ không có ai biết viết chữ...
Cái thôn này và thôn ban đầu của bọn họ rất khác biệt, khó trách sinh ra một Tuệ Nhũ nhân, khó trách lại đánh bại bọn họ...
Mỗi người bàn giao mười cái tên, sau khi ghi chép lại, Triệu lão thái thái lại thu xếp phân cho mỗi người một bát thuốc.
Sau khi uống hết bát thuốc này, lý chính bắt đầu đọc tên.
Mười người bị nhắc tên nhiều nhất sẽ bị xách ra riêng, buộc thành bánh chưng, nhốt vào chuồng heo, đây thuộc về phạm tội ác, về sau sẽ giao cho quan phủ xử lý.
Hơn hai mươi người bị nhắc đến ít hơn cũng bị trói lại, nhốt vào một cái chuồng bò trong thôn, đây là phạm tội mức độ nhẹ, nếu như có chỗ hối cải sẽ xử lý một lần nữa.
Còn lại những người không bị nhắc tên thì sẽ nhốt lại trong phạm vi nho nhỏ ở biên giới thôn, không cho phép tự do hoạt động.
"Đều nghe kỹ cho ta!" Lý chính lớn tiếng mở miệng, "Bát cháo các ngươi vừa uống kia là bát cháo đầu tiên đến từ thôn Đại Hà cũng là bát cháo cuối cùng."
Nghe xong lời này, đám người đều bị dọa sợ.
"Đây là muốn bỏ chúng ta chết đói hay sao?"
"Chúng ta cũng không phải cố ý làm chuyện xấu, là bị bức bách."
"Van cầu lý chính thả chúng ta đi đi."
"Các ngươi phạm sai lầm, thả các ngươi đi là chuyện không thể nào!" Lý chính hừ lạnh nói, "Muốn húp cháo, vậy thì phải dựa vào hai tay của mình mà kiếm! Mỗi người trong thôn Đại Hà đều là dựa vào hai tay nuôi sống mình, ai cũng không có lương thực dư thừa nuôi các ngươi.
Nhưng có thể làm việc để đổi lương thực! Ví dụ, trong thôn cần trồng cây, trồng mười cây có thể đổi một bát cháo! Trong thôn cũng cần rất nhiều củi khô, ba mươi cân củi khô cũng có thể đổi một bát cháo..."
Tất cả lưu dân lập tức khóc huhu.
Lúc bọn họ ở ngoài thành huyện Bình An, cả ngày không cần làm gì cả cũng có thể nhận được hai bát cháo, tuy là cháo loãng nhưng đây là đồ vật không làm mà hưởng, uống rất thoải mái.
1
Kết quả hiện tại bọn họ lại phải làm việc mới có ăn.
Thật sự là bị lừa thảm rồi!
"Nếu ai nửa đường bỏ trôn thì lấy phạm tội ác tính mà luận xử, giao cho Huyện lệnh đại nhân xử trí!" Lý chính ngữ khí rất lạnh lùng, "Làm sai thì phải trả giá đắt, hi vọng các ngươi nhớ kỹ bài học lần này!"
Lý chính nói xong, vung tay liền đi.
Hắn hát mặt đen, Trình Loan Loan hát mặt trắng, ấm giọng mở miệng nói: "Đêm đông rất lạnh, đội tuần tra trong thôn sẽ dựng nhà tranh ngay trong đêm, mười người một gian phòng, trong thôn sẽ cung cấp một chút chăn rơm."
Chăn rơm chính là hai lớp vải thô, ở giữa nhét rơm khô, miễn cưỡng cũng có thể chống được cái lạnh.
Những lưu dân kia lập tức lại bị cảm động.
Bọn họ từ phương nam trốn đến đây, từ mùa hè đến mùa đông, mặc trên người vẫn là áo mỏng, mỗi đêm không có chỗ che chắn, một buổi tối đã có thể chết cóng mấy người.
Không nghĩ tới, trong thôn này vậy mà lại xây nhà tranh cho bọn họ, còn cho chăn mền, bọn họ đây là gặp Bồ Tát sống rồi.
"Cảm ơn Tuệ Nhũ nhân!"
"Tuệ Nhũ nhân đại ân đại đức, chúng ta cả đời khó quên!"
Những lưu dân kia đồng loạt quỳ xuống tới.