Thẩm huyện lệnh vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều ngây người.
Mặc dù Huyện lệnh đại nhân mệnh lệnh rõ ràng cấm thương hộ tích trữ lương thực, nhưng làm thương nhân, chuyện tích trữ lương thực đã sớm khắc vào trong gen, bọn họ không khống chế được, tất cả mọi người ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều tự mình đi vào trong thôn thu mua lương thực rồi.
Lúc ấy sau ngày mùa, giá lương thực quan phủ thu vào là mười văn tiền, bọn họ đi nông thôn, lấy mười hai văn tiền một cân, thu không ít lương thực trở về.
Nhưng mà trên thị trường, giá lương thực luôn bị đè ép, bọn họ bán không ra giá cao, số lương thực kia chỉ có thể trữ ở trong kho, chậm rãi biến thành lương thực cũ.
Bây giờ, Huyện lệnh đại nhân lại muốn dùng giá cao như vậy để thu lương thực.
Giá thu mười hai văn tiền, bán ra một trăm văn.
Một cân lương thực kiếm được tám mươi tám văn tiền, nhiều hơn cả tính toán ban đầu.
"Đại nhân, Chu mỗ trở về vận chuyển lương thực tới ngay."
"Trước khi trời tối, Xa gia đưa hai ngàn cân lương thực tới."
Các thương nhân ở đây nhao nhao cáo từ.
Viên sư gia yên lặng giơ ngón tay cái lên với Thẩm huyện lệnh.
Không tốn một xu được không hơn vạn cân lương thực, còn khiến những thương nhân này không kìm được vui mừng, đại nhân quả nhiên là cao tay.
1
Nhưng mà, số lương thực mà những thương nhân này trữ kỳ thật cũng không đủ cho lắm, dù sao nạn dân quá nhiều, cộng lại nếu có thể được hai vạn cân thì có thể đỡ không ít phiền não.
Một xe một xe lương thực được vận chuyển tiến vào kho lúa huyện nha, tổng cộng một vạn tám ngàn cân.
Lúc này, sắc trời đã tối xuống.
Ngoài thành đang nấu cháo, Thẩm Chính cầm thìa gỗ múc cháo cho lưu dân.
Hắn bên ngoài bận rộn một ngày, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng mà bận bịu không dừng được, khắp nơi đều thiếu người, sau khi hắn đi về, bên này sẽ chỉ càng thêm bận rộn và rối loạn hơn. Một vị phụ nhân ôm hài tử đi tới, cầm trong tay hai cái bát.
Hắn cẩn thận múc đầy hai bát cháo, nhìn thấy hài tử kia xanh xao vàng vọt, có chút động lòng, không khỏi tăng thêm một muôi, phụ nhân kia lập tức cảm ơn.
Trong lòng Thẩm Chính cũng có cảm giác thỏa mãn.
Nhưng mà, hắn đang muốn múc cháo cho người kế tiếp thì đột nhiên nghe được tiếng khóc.
Hắn dịch chân nhìn lại, chỉ thấy phụ nhân vừa mới bưng cháo kia quỳ trên mặt đất, khóc lóc ôm lấy đùi một hán tử, đau khổ cầu khẩn: "... Cháo của ta tặng cho ngươi, van cầu ngươi trả cháo lại cho nhi tử ta, hắn còn nhỏ, không chịu được đói..."
"Cút sang một bên!" Hán tử kia nhấc chân đạp một đạp, "Nếu không phải lão tử bảo kê ngươi, ngươi có thể còn sống đi đến huyện Bình An sao, bây giờ chẳng qua là để ngươi đưa cho hai bát cháo mà thôi, liền nói này nói kia, loại phụ nhân như ngươi cứ giết chết là xong..."
Gã nói xong, nắm chặt cổ áo phía sau gáy phụ nhân.
Hài tử bên người phụ nhân khóc lớn lên, thở không ra hơi.
Phụ nhân kia vội vàng trấn an hài tử: "Cẩu Nhi, con ngồi ở đây một lát, nương sẽ trở về ngay..."
Nàng rất rõ ràng, những người này dắt nàng muốn đi làm gì.
Vì hài tử, nàng không có lựa chọn nào khác.
"Dừng tay!!"
Một tiếng quát lạnh vang lên.
Là Thẩm Chính đi tới.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm làm hán tử ác bá kia: "Ở ngoài thành huyện Bình An cũng dám gây chuyện, lấy mạnh hiếp yếu, khi nam phách nữ, dựa theo luật, phải đánh ba mươi đại bản rồi nhốt vào nhà giam!"
Thẩm Chính ở ngoài thành bận rộn một ngày, đám người tự nhiên biết thân phận của hắn, là nhi tử của Huyện lệnh huyện Bình An, giống như là Huyện lệnh.
Ba người kia liếc nhau, vô cùng trơn tru liền quỳ xuống: "Thẩm công tử, đây chính là hiểu lầm, chúng ta cũng là quá đói mới động thủ đoạt thức ăn của phụ nhân này... Chúng ta và phụ nhân hài tử này đều là đồng hương, có đôi khi sẽ chia sẻ đồ ăn với nhau, vừa nãy chẳng qua là động tác thô lỗ một chút."
1
Thẩm Chính nhìn phụ nhân kia nói: "Nếu ngươi muốn cáo trạng ba người này, bản thiếu gia sẽ làm chủ cho ngươi."
Phụ nhân kia rủ mắt xuống, ba nam nhân này dẫn đầu nhóm lưu dân, còn có rất nhiều tiểu đệ tùy tùng, đoạn đường này đi tới, nàng tận mắt thấy ba người này giày xéo mạng người như thế nào... Rất nhiều hài tử ba bốn tưởi cứ như vậy tiến vào bụng ba người này.
1
Thẩm thiếu gia có thể ra mặt cho nàng nhất thời, lại không thể che chở nàng mãi được.
Nếu nàng đắc tội ba người này, tiểu đệ và tùy tùng của ba người này sẽ đem nàng và con của nàng, ăn sạch đến cả cặn cũng không còn.