Cuối cùng cũng đến lúc dùng cơm, bữa cơm này rõ ràng là đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ, hương vị không tồi, Trình Loan Loan ăn được một chén cơm.
Trong mắt Tề thị càng lộ ra vẻ khinh thường.
Quả nhiên là nông phụ thô lỗ! Ăn nhiều như vậy không sợ no chết sao!
Bên phía bàn của nam nhân thì lại rất náo nhiệt, Tào Đức Phúc mời tới hai đường huynh để cùng tiếp khách, còn có hương khói duy nhất của Tào gia cũng ngồi chung bàn.
Đang dùng bữa thì đột nhiên có một bóng người từ ngoài cửa phòng khách xông vào.
"Lão gia!"
Người kia trực tiếp bổ nhào đến dưới chân Tào Đức Phúc.
Triệu Nhị Cẩu đang ngồi bên cạnh Tào Đức Phúc bị dọa sợ.
Hắn chăm chú nhìn thì phát hiện nữ nhân này có chút quen mắt...rất giống vị di nương mà hắn đã gặp ở thành Nam Dương kia.
Người này đúng thật là Mạnh di nương.
Lúc trước ở thành Nam Dương thành nàng ta giúp đại phu nhân ngăn chặn thư tín, tiêu hủy chứng cứ phạm tội, phạm phải tội lớn, cuối cùng bị lão gia ném tới thôn trang tự sinh tự diệt.
Nàng ta nhiều lần thỉnh cầu phu nhân giúp đỡ nhưng mãi chẳng nhận được hồi âm.
Nàng ta ở thôn trang ăn không ngon ngủ không yên, còn bị những hạ nhân ở đó khinh thường cười nhạo. Ngày tháng như vậy nàng ta đã chịu đủ rồi.
Nàng ta lưu lạc đến tình cảnh này cũng đều là phu nhân ban tặng!
Nghĩ đến đây thì ánh mắt tràn ngập oán hận của nàng ta lập tức nhìn về phía Tề thị.
Ánh mắt của Tề thị sa sầm tới cực điểm, di nương đáng chết này vậy mà lại dám trở về!
Nếu không phải Mạnh di nương bị bại lộ thì nàng ta đâu đến nỗi bị lão gia hoài nghi, hiện tại đến một người tâm phúc để sai bảo cũng không có!
Ánh mắt của nàng ta càng sắc lạnh hơn, như lưỡi dao muốn cứa vào trán của Mạnh di nương. Tào Đức Phúc một chân đá văng Mạnh di nương đang ôm đùi của mình ra, tức giận nói: "Lão Tôn, mau ra đây, không phải ta đã nói rồi sao, Mạnh thị cả đời này đều không được tới gần cổng lớn của Tào gia!"
"Lão gia, ngài không thể đuổi ta đi!" Mạnh di nương đưa tay đỡ bụng: "Thiếp thân đã có thai hơn ba tháng!"
Lúc nàng ta ở thôn trang lại phát hiện ra mình đã mang thai, đây là cọng rơm cứu mạng của nàng ta, nàng ta nhất định phải đứng vững gót chân ở Tào gia một lần nữa!
"Sao có thể được!" Tề thị đột nhiên đứng lên, vòng qua bình phong: "Lão gia đừng tin lời của tiện nhân này, trong bụng nàng ta khẳng định là đứa con hoang không rõ lai lịch!"
1
"Lão gia, oan uổng quá!" Mạnh di nương quỳ trên mặt đất khóc rống: "Thiếp thân đã mang thai ba tháng, ba tháng trước, thiếp thân ngày đêm ở cùng lão gia như hình với bóng, ngay cả ra ngoài làm ăn thì thiếp thân cũng hầu hạ bên cạnh lão gia, hài tử này sao có thể không rõ lai lịch được? Xin lão gia suy xét rõ ràng!"
Tề thị hung hăng cắn chặt răng.
Từ sau khi nàng ta sinh được người nối dõi cho Tào gia thì đã ngấm ngầm động tay động chân, không cho phép bất kỳ di nương nào ở Tào gia có thể sinh được hài tử.
Không ngờ vẫn sơ suất để cho Mạnh di nương này có thai.
Nàng ta trầm giọng nói: "Ngươi nói ba tháng thì là ba tháng sao, chuyện này cũng không phải do ngươi quyết định, cần phải mời lang trung đến xem thử."
Lang trung trong phủ là họ hàng xa của Tề gia, bị nàng ta lợi dụng rất nhiều, bằng không nàng ta sẽ không thể nào thuận lợi làm sảy nhiều thai nhi như vậy...Để lang trung nói cái thai chỉ mới được một tháng, Mạnh di nương dù có bất tử thì cũng sẽ bị lột xuống một tầng da!
"Chuyện này thật là trùng hợp." Tào Oánh Oánh cũng vòng qua bình phong: "Hai bà tử mà ta mới mua về vừa vặn có một người biết chẩn mạch."
Nàng vừa dứt lời thì một bà tử đang đứng canh giữ ngoài mái hiên lập tức đi vào, bắt mạch cho Mạnh di nương: "Hồi lão gia, phu nhân, đại tiểu thư, Mạnh di nương quả thật là đã mang thai được hơn ba tháng."
Tề thị tức giận trừng mắt, tiểu tiện nhân này lại làm hỏng chuyện tốt của nàng ta!
Tào Oánh Oánh cũng không hề hoảng sợ, cười nói: "Ta đã có đến mấy muội muội mà đệ đệ chỉ có duy nhất một người, Mạnh di nương nếu có thể sinh cho cha ta thêm một nhi tử nữa thì tốt rồi, có nhiều huynh đệ giúp đỡ thì Tào gia ta mới có thể thịnh vượng phát đạt."